「Truyện」 Có tiểu thuyết nào ngọt đến mức đánh chữ “Cút” không? (Phần 4)

(…)

Bị Tiểu Nãi Cẩu tán 2 hôm, tôi hình như có chút lực ổn định rồi, nhưng mấy bạn cùng phòng của tôi lại nhịn không được, than khóc loạn xạ. 

“Tô sư đệ, em có thể chừa cho tụi chị một con đường sống không?”

“Chị vẫn còn muốn sống để tìm được bạn trai mà!” 

Các bạn cùng phòng bị đút cho một bụng cơm chó 🍚🐕 và chanh 🍋 lòng đầy căm phẫn, cũng may chúng tôi đặt phòng riêng, nếu không thì, chỉ sợ nhân viên phục vụ đã đuổi chúng tôi ra khỏi khách sạn rồi. 

Mặt của tôi đã đỏ lên hết rồi, nhưng Tô Ngạn vẫn một thần thái thanh thanh nhạt nhạt, mân mê môi, nắm tay tôi cùng nhau đứng dậy. 

“Chắc một lát nữa mới lên được món, mọi người xem điện thoại trước đi, hai chúng tôi ra ngoài một lát”

Các bạn cùng phòng còn lại hiện ra một biểu cảm đã hiểu, chỉ có Tiểu Thất cả người nghi hoặc: “Sắp ăn cơm rồi, hai người đi đâu thế?” 

Tô Ngạn nhìn tôi một cái, cười nhẹ: “Đi giải quyết vấn đề cá nhân một lát”. 

Nói xong, tôi liền bị Tô Ngạn kéo ra ngoài. Khoảnh khắc đóng cửa xong, ở trong lòng là một mảng tiếng thóc gào chua xót. 

Tôi bị Tô Ngạn kéo vào một phòng riêng ở trong góc khách sạn. Ở bên trong đen tịt mịt, Tô Ngạn mở đèn một cách rành rẽ, đóng cửa, kéo eo của tôi lại đẩy tôi đè ở cửa. Dưới ánh đèn sáng rực, Tô Ngạn đột nhiên đến gần, tay phải vịnh lên eo của tôi một cách quy cửu, cúi thấp đầu, nháy nháy mắt với tôi, giọng nói có phần trầm thấp, ngữ khí mềm mỏng, thêm vài phần vô tội: 

“Chị, anh muốn hôn”.

Trong khoảnh khắc đó, tôi không thể nghĩ được gì cả, trong đầu một mảng trống không. Đây làm gì là Tiểu Nãi Cẩu? 

Đây rõ ràng là Tiểu Lang Cẩu mà, còn là loại ăn tôi một cách sạch sẽ, cuối cùng đến cả xương cũng không còn!

(*Tiểu Lang Cẩu: Chó sói con 🐶) 

Tôi ở trong lòng âm thầm mắng, muốn hôn thì hôn đi mà, sao phải hỏi tôi. 

Tôi một đứa con gái, tuy là tôi lớn hơn anh ấy một hai tuổi, lúc này cũng không thể nói hôn tôi đi hôn tôi đi.

Vì xấu hổ quá, tôi vẫn nghiêng đầu qua, né tránh hơi thở nóng bỏng của anh ấy. Giọng của Tô Ngạn bỗng nhiên uất ức trở lại: “Sư chị… không thể hôn sao?”

Má ơi, tôi bị anh ấy kêu đến tâm thần đều hoảng, trái tim của tôi siết chặt lại vài phần, nhanh chóng lắc đầu: “Không phải không thể hôn…” 

Tô Ngạn lập tức tiếp lời: “Vậy là có thể rồi?” 

Tôi còn chưa kịp mở lời, liền nhìn thấy Tô Ngạn đã cười nhẹ, sau đó càng siết eo tôi chặt hơn, tay còn lại nhẹ nhàng đặt lên đầu tôi, cúi đầu tiến tới hôn. 

Khoảnh khắc đó, thế giới của tôi điên đảo quay cuồng. 

Cái gì tôi cũng không nhìn thấy, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập không biết là của ai, một tiếng, một tiếng, dần dần tăng tốc. 

Tô Ngạn hôn rất dịu dàng, không giống nụ hôn ngập ngừng lướt qua 2 lần trước, lần này, Tô Ngạn rất dụng công nhẹ nhàng xoay chuyển trên môi tôi. 

Kinh nghiệm yêu đương của tôi rất ít, càng chỉ có hôn qua Tô Ngạn. Tuy rằng bình thường lúc đùa giỡn với bạn kí túc xá thỉnh thoảng cũng sẽ nhảy ra những câu nói nhăng nói cuội vô hại. Nhưng thật sự gặp được loại tình huống này, đến tay tôi cũng không biết nên đặt ở đâu nữa. 

Một lát sau, Tô Ngạn đột nhiên dừng động tác lại, hơi hơi đứng thẳng người lại nhìn tôi, cười nhẹ nói: “Chị có chút căng thẳng hả?” 

Tôi………

Tôi vốn dĩ muốn phủ nhận đó, nhưng đôi mắt đó quá sáng, tôi giật mình một cái gật gật đầu.

Ý cười của Tô Ngạn sâu thêm vài phần. Anh ấy hơi nhướng người lên trán tôi hôn một cái: “Không cần căng thẳng, chỉ là anh thấy chị rất đáng yêu, nhịn không được nên mới muốn hôn”.

!!

Nếu như không phải lúc này quá căng thẳng rồi, tôi sẽ giơ một ngón tay cái lên 👍 cho Tiểu Nãi Cẩu nhà tôi, thật đúng là yêu tán em gái… không, là tấm gương của yêu tán chị gái đây mà!

Câu nói này khiến tôi tức giận một chút cũng không có, ngược lại mặt còn đỏ, liền úp mặt vào trong ngực của anh ấy. Ngực của anh ấy rất ấm áp, có một chút mùi vị của bạc hà và chanh. Ở đỉnh đầu truyền đến tiếng cười nhẹ của anh ấy: “Vợ”. 

“Ừm?” 

Tôi vẫn úp mặt vào trong lòng ngực của anh ấy, không dám ngẩng đầu lên nhìn ảnh, giây tiếp theo đã nghe thấy tiếng cười nhẹ của Tô Ngạn, nói: “Hôn lại lần nữa, có được không?” 

Được thôi, tôi chính là quá không có lực ổn định rồi. 

Tô Ngạn chỉ cần hỏi nhẹ nhàng một câu như thế, tôi đã ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, vì căng thẳng, tôi nhắm mắt thật chặt. 

Tô Ngạn nhẹ nhàng lên tiếng, sau đó dùng ngón tay nắm lấy cằm của tôi, nụ hôn dịu dàng một lần nữa được giáng xuống.

Nụ hôn này, dần dần sâu hơn.

Tôi âm thầm phát giác ra được, Tô Ngạn nhẹ nhàng liếm môi của tôi!

Một người chưa từng trải nghiệm những thứ này như tôi, bỗng nhiên cứng đơ, không biết phải làm thế nào, khắc tiếp theo, giọng nói mơ hồ của Tô Ngạn vang lên: “Mở miệng”.

Tôi ngơ ngác không động đậy.

Tô Ngạn liền cắn nhẹ môi tôi một cái, ngứa ngứa, “Vợ, ngoan”.

Tôi ngoan ngoãn làm theo, Tiểu Nãi Cẩu thừa cơ xâm nhập vào. 

Không biết đã qua bao lâu, lúc Tô Ngạn kết thúc nụ hôn này, người tôi đã mềm nhũng hết rồi, ngoan ngoãn dựa vào lòng Tô Ngạn. 

Anh ấy cười nhẹ: “Chị chưa từng hôn qua sao?” 

Tôi lắc lắc đầu, có chút chua xót nhìn anh ấy: “Vậy anh thành thục như thế, chắc chắn là từng hôn với rất nhiều cô gái đúng không?” 

Tô Ngạn cũng lắc lắc đầu, sau đó minh hoạ bằng một ngón tay với tôi: “Chỉ từng hôn với một mình chị”. 

Tôi có chút kinh ngạc, phần nhiều là hoài nghi: “Vậy sao anh thành thục như thế?” 

Tô Ngạn cười nhẹ, lại là bộ dạng nhịn không được, lại nhanh chóng hôn tôi một cái, “Bởi vì đối tượng hôn là chị, anh nhịn không được muốn hôn, không thầy cũng tự hiểu”.

Tôi lại bị anh ấy tán đến không biết nói gì.

Là tôi già rồi sao? Sao Tiểu Nãi Cẩu bây giờ lại biết tán như thế!

Tô Ngạn cuối cùng cũng đưa tôi ra khỏi phòng riêng ở phía góc. Ở hành lang, tôi đột nhiên phát hiện có điều không đúng, liền kéo kéo tay áo anh ấy hỏi: “Hình như anh rất quen thuộc với nơi này?” Tô Ngạn gật gật đầu, dường như một chút cũng không che giấu: “Bởi vì tiệm này là mẹ anh mở đó”. 

“……..”

Đầu của tôi đột nhiên lớn hơn rồi, tại sao Tô Ngạn không nói sớm? Ý này có phải là… lát nữa tôi phải gặp mẹ chồng tương lai rồi sao? 

Chỉ tưởng tượng một chút thôi, nhưng tôi đã thấy chân tay bủn rủn. Đi đến trước cửa phòng riêng, Tô Ngạn muốn đẩy cửa vào, tôi đột nhiên kéo kéo cổ tay anh ấy, tỏ ý từ chối. 

“Tô Ngạn, hay là… chúng ta đi trước đi?” 

Tô Ngạn thấp đầu nhìn tôi một cái, bỗng nhiên hiểu ra ý của tôi: “Không cần sợ, thứ nhất, đúng lúc mẹ anh hôm nay không ở khách sạn”.

Ngừng một chút, anh ấy nói tiếp: “Thứ hai, mẹ anh sớm đã gặp qua em rồi”. 

Tôi đột nhiên ngơ ngác.

Gặp qua tôi? Không thể nào? 

Tôi nhanh chóng kéo kéo vạt tay áo anh một cái: “Dì gặp em khi nào? Sao em không biết…” 

Tô Ngạn im lặng nhìn tôi vài giây, ánh mắt vô hồn mấy giây, hình như đang cố gắng nhớ điều gì, mân mê môi nhẹ nhàng, “Ở trong video thi đấu lúc trước của em”.

Tôi ngơ ngác, tim càng có chút trầm xuống.

Vậy xong rồi, dì chắc chắn không thích tôi rồi. 

Thật ra, tôi tham gia rất nhiều cuộc thi đấu ngầm. Chuyên ngành đại học của tôi là ngành tính toán. Nhưng vì sở thích cá nhân, từ cấp 3 tôi đã mê mẩn máy tính. Thân phận khác của tôi nói một cách chính xác là hacker. Hacker hacker, nghe cũng có chút ngầu đó, nhưng, ở trong mắt phụ huynh chắc sẽ không phải là nghề chính thống, thậm chí ấn tượng càng thấp hơn nữa…

Tôi càng muốn rời đi rồi, nhưng, không đợi tôi lên tiếng, Tô Ngạn liền cười xoa xoa đầu tôi, “Lúc anh cho mẹ coi video thi đấu của em, mẹ rất thích, cảm thấy em rất lợi hại”. 

Ngập ngừng một chút, Tô Ngạn thấp giọng nói: “Anh cũng vậy”. 

Nói xong, Tô Ngạn đẩy cửa vào, dẫn tôi đi vào trong. Món ăn sớm đã được đem lên rồi, các bạn cùng phòng từng người từng người thèm ăn đến muốn chết, nhưng vẫn nhìn trân trân đợi hai chúng tôi. Nhìn thấy chúng tôi quay lại, Tiểu Thất bỗng nhiên ngồi thẳng người, uất ức tủi thân nói: “An Ý, cậu còn không quay lại chắc chúng tôi đói chết quá…”.

Tôi ngại ngùng cười cười, liền nhanh chóng mời mọi người ăn cơm. 

Tiểu Thất gắp một miếng thịt, thử xong một miếng tán dương không ngừng, thuận tiện hỏi tôi: Hai người đi đâu vậy? Sao lại đi lâu thế”.

Giọng nói của Tiểu Thất vừa tắt, những bạn cùng phòng còn lại đều đột nhiên đồng loạt ho, bất giác bày sắc mặt với Tiểu Thất. Nhìn biểu cảm ‘đã hiểu’ của mọi người, bỗng nhiên mặt tôi phát đỏ. Ngược lại Tô Ngạn bình tĩnh vô cùng, gắp một con tôm thay tôi, tận tâm bóc vỏ tôm rồi đặt vào trong đĩa của tôi, sau đó cười nhẹ nói: “Làm những việc mà bạn trai phải làm”. 

             To be continued…

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容