CÂU CHUYỆN PHÁ HỦY TAM QUAN NHẤT MÀ BẠN TỪNG GẶP LÀ GÌ? ( Phần 12/34 )

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

Đau đầu quá.” Tôi vỗ vào đầu mình. 

“Kệ đi, không nghĩ nữa, đợi đến ngày thứ bảy gặp lại người đó đã.” 

Mọi chuyện diễn ra như bình thường, ba ngày đã trôi qua. 

Sáng sớm thứ bảy, cô ấy gọi điện cho tôi và nhắc tôi đi tìm cô ấy ở Thâm Quyến. 

“Tôi biết rồi, nhớ rồi, một lát nữa tôi sẽ đi, cúp máy trước đây.” 

Sau khi cúp điện thoại, tôi liền đứng dậy tắm rửa và đi ra ngoài một chuyến.

Ở Thâm Quyến, trong một quán trà sữa nào đó. 

Không hiểu sao lần nào cô ấy cũng hẹn tôi ở quán trà sữa, không lẽ là con gái thì đều thích uống trà sữa sao? Trong lòng tôi tràn đầy nghi hoặc. 

“Anh đến rồi à.” 

cô ấy nhìn thấy tôi bước vào liền nhanh chóng đứng dậy chào hỏi tôi. 

“Ừm, đây là?” 

Tôi nhìn vào người đàn ông ngồi ở bên cạnh, một thanh niên trạc ngoài 20 tuổi, nhưng lại vô cùng gầy, nước da vàng khè, đôi mắt đờ đẫn, trông bộ dáng rất yếu ớt, xém chút nữa khiến người ta nghĩ rằng anh ta hư thận. 

“Anh ta chính là người mà tôi đã nhờ ở tạm lần trước.” 

Trong lòng tôi rất sốc. Lần trước khi chuyển nhà, tôi đã gặp anh ta. Mặc dù lúc đó anh ta không béo, nhưng anh ta sẽ không bao giờ gầy đến như vậy, hơn nữa chắc chắn anh ta sẽ không yếu ớt như vậy. Tôi nhớ tới lúc đó đại đa số hành lý của cô ấy đều là do anh ta giúp chuyển đi, nếu anh ta yếu ớt như vậy thì không thể nào làm được như vậy cả. 

Tôi nhìn kỹ khuôn mặt của anh ta và phát hiện ra rằng quả thực có chút ấn tượng, có phần giống với người mà tôi nhìn thấy trước đây. Trong khi tôi còn chưa hoàn hồn sau cú sốc, tôi đã nghe thấy anh ta chào tôi: “Chào anh, tôi là Đàm Kiệt, nên xưng hô anh như thế nào nhỉ?”

“Xin chào, tôi là XX.” 

Nghe thấy lời anh ta nói, tôi mới định thần lại và nhanh chóng trả lời. 

Lúc này, cô ấy đột nhiên đứng dậy nói: “Tôi đi nhà vệ sinh một lát, hai người nói chuyện trước đi.” 

Tôi thầm nghĩ, cô ấy đúng là một người phụ nữ thông minh, biết tôi sắp phải hỏi gì nên cô ấy đã lựa chọn né tránh. 

Sau khi cô ấy đi rồi, tôi nhìn vào Đàm Kiệt và không nhịn được mà hỏi: “Tại sao anh lại trở nên như vậy? Tôi nhớ rõ ràng trước đây anh không phải như vậy mà…” 

Đàm Kiệt dường như nghĩ đến chuyện đáng sợ gì đó, giọng anh ta trở nên hơi run. 

“Người phụ nữ đó, tuyệt đối không bình thường. Sau khi chung sống với cô ấy, cơ thể tôi ngày một yếu đi, mới được một tuần mà đã trở nên như thế này rồi. Anh mau đưa cô ấy đi đi.” 

Tôi nhìn vào mắt anh ta và thấy rằng anh ta không giống như đang nói dối, bởi vì nỗi sợ hãi tiềm ẩn trong đôi mắt của anh ta là không thể được che giấu được.

Sau một hồi im lặng, tôi nói: “Anh đã đi khám sức khỏe chưa? Có phải đã bị bệnh rồi không?” 

“Tôi đi rồi, mới đi ngày hôm qua, kết quả khám sức khỏe vẫn chưa ra, nhưng tôi nghĩ đây không phải là bệnh, hơn nữa có bệnh nào mà lại phát tác nhanh như vậy chứ?”

Đàm Kiệt nói một cách kích động. 

Tôi suy nghĩ một lúc, hình như cũng phải, nên tôi cũng không nói nhiều nữa. 

Tôi cúi đầu xuống, trong lòng không biết đang nghĩ gì nữa. 

Thấy tôi không nói chuyện, Đàm Kiệt không nhịn được mà hỏi: “Tôi nhớ lần trước khi tôi tới giúp cô ấy dọn nhà, anh cũng ở chung với cô ấy mà, vậy sao anh lại không bị gì vậy?”

Tôi cười cười, sau đó nói. 

“Bởi vì tôi là một chính nhân quân tử.”

Nghe vậy, Đàm Kiệt xấu hổ cúi đầu xuống, trong lòng thầm nghĩ: “Trên đời này quả thật có người đàn ông có thể đoan chính.” 

Ánh mắt anh ta lại tràn đầy ngưỡng mộ khi nhìn tôi lần nữa. 

Lúc này, tôi không biết trong lòng anh ta thầm ngưỡng mộ, nếu biết được thì có lẽ tôi chỉ muốn bật cười thôi. 

“Nói chuyện xong rồi, cô trở về đi.” 

Vừa mới gửi tin nhắn cho cô ấy xong, một lúc sau cô ấy từ nhà vệ sinh đi ra. 

“Thế nào?” 

cô ấy tiến lại gần tôi và hỏi. 

Tôi dường như không nghe thấy cô ấy nói, mà chỉ nhìn cô ấy một cách ngạc nhiên. 

Vừa rồi khi cô ấy đang ngồi tôi vẫn chưa phát hiện, nhưng giờ đây tôi nhận ra cô ấy dường như đã mập hơn một chút. Bộ đồ cô ấy mặc ngày hôm nay giống với bộ đồ cô ấy mặc khi đi gặp tôi vào ngày thứ tư, nhưng tôi lại cảm thấy hai bộ này có gì đó khác nhau, vì khi nhìn thấy vào ngày hôm nay, chiếc đầm rõ ràng là chật hơn rất nhiều. 

“Cô cố tình mặc chiếc đầm này sao.” Tôi hỏi.

“Ừ, không phải lần trước anh nói là muốn xem tôi béo lên sao? Cho nên tôi đã mặc cùng một bộ để cho anh có cảm giác trực quan nhất.”

Mời các bạn đón xem phần sau ở blog.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容