Đã có ai cười nhạo ước mơ của bạn chưa?

Người dịch: Vạn Hoa /Bài dịch thuộc quyền sở hữu của dịch giả vui lòng không tự ý repost.


Tôi không quan tâm nhiều đến suy nghĩ của người khác, nhất là bọn người hàng xóm gần nhà. Họ luôn cười tôi, bêu xấu tôi bởi vì tôi là đứa con hoang. Lúc bé mẹ và tôi chuyển đến vùng này sống, năm tôi học tiểu học luôn bị bạn bè nói thứ không có ba, tôi cũng chẳng buồn cải lại chúng bởi đều chúng nói là sự thật ” tôi không có ba”.

Lúc lên sơ trung trong tiết đầu nhận lớp cô giáo chủ nhiệm bảo các em hãy giới thiệu về mình và nói ước mơ khi lớn lên, đến phiên tôi nói ước mở làm vũ công múa truyền thống chuyên nghiệp thì bỗng cả lớp cười lên. Lúc tan trường ra về rất nhiều ánh mắt soi mói ” thứ xấu như mày mà học múa”, ” đồ không cha cũng học múa”,…kể từ đó lúc nào đến lớp tôi cũng bị cười nhạo, bị cô lập. Khi đó tôi không khóc bây giời nghĩ lại lúc đó thật kiên cường.

Tuổi nhỏ mà lúc ấy tôi suy nghĩ cứ muốn giải thoát cho nhanh, nhưng chính những hình ảnh múa của lớp vũ công hằng ngày mà tôi tan học luôn đứng xem như thôi thúc ý chí cho tôi vậy. Về vừa đến cổng thôn thì bắt gặp hàng xóm đáng ghét họ cũng hùa theo con họ nói những lời cay nghiệt với một đứa bé như tôi. Ừ thì họ cứ cười đi tôi không phản bát lại mà cói gắng học tập. Mỗi ngày thời gian rãnh rỗi tôi đều học múa ở trên ti vi, xem nhiều video và tập luyện thường xuyên, tôi tham gia lớp vũ công và cũng không quên chăm sóc bản thân.

Học múa không phải dễ dàng, tôi tưởng chừng mình phải bỏ cuộc nhưng nghĩ đến mẹ mình, nghĩ đến những người kinh thường tôi, tôi biết mình phải nổ lực hơn nữa. Thực may mắn khi tôi được chọn múa cho nhiều lễ hội, chương trình và tôi cũng đậu vào khoa múa của trường Đại học nổi tiếng.

Lúc lên đại học phải đi xa nhà, tập làm quen với nơi sống mới, những người bạn mới. Họ không biết nhiều về gia cảnh và tuổi thơ của tôi, họ đối xử với tôi rất tốt, luôn quan tâm chăm sóc tôi. Kì thực lúc xa nhà này tôi cảm thấy mình như sống ở một thế giới khác vậy. Ngày đầu ra trường còn hơi chật vật nhưng tôi cũng góp đủ số tiền để mở lớp dạy múa, dần dần trẻ con đến học nhiều tôi phải mở thêm chi nhánh, tôi tập tành kinh doanh quán ăn, tiệm cà phê. Tôi về quê xây nhà cho mẹ, ủng hộ trường trước kia, mở lớp dạy trẻ nhỏ trong làng học múa. Trong buổi họp lớp tôi đã tự tin dõng dạc nói mình đang là giảng viên dạy múa và bắt gặp những ánh mắt khâm phục khi ấy tôi chợt nhận ra mình hạnh phúc khi thực hiện được ước mơ chứ không phải chứng tỏ cho ai thấy.

Bạn thấy đó đừng bao giờ cười trên ước mơ của người khác, ai cũng có ước mơ, ước mơ của mỗi người khác nhau thay vì soi mói thì hãy động viên để vươn tới đều hằng mong ước. Chúc các bạn đạt được khát vọng của mình! Còn ước mơ của bạn là gì?

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容