Dùng giọng văn bình đạm viết một câu chuyện ngược thấu tâm can hoặc khiến người đọc ngỡ ngàng sửng sốt (Phần 2/3)

Đọc phần 1=> tại đây

Dùng giọng văn bình đạm viết một câu chuyện ngược thấu tâm can hoặc khiến người đọc ngỡ ngàng sửng sốt (Phần 2/3)

11.
“Chúc mừng.

Tôi gật đầu với Từ Sự.

Trước kia tôi chưa từng nghĩ là có thể nghe được câu nói phản nhân loại như vậy, “tự sát” với “thành công” đứng cạnh nhau, còn được nói ra bằng ngôi thứ nhất, nhưng sau khi cô ấy nói “Tớ tự sát thành công rồi”, tôi lập tức hiểu được ý của cô ấy.

Cô ấy lung lay chiếc ghế làm ra tư thế tay “yeah” với tôi, tôi nhìn khuôn mặt cô ấy, thoạt nhìn rất bình thường, giống hệt như bốn tháng trước tự mình ngồi xuống bên cạnh tôi vậy.

Ngày này cuối cùng cũng tới, tôi biết. Cái c.hết của cô ấy là tiền đề cho sự hứng thú của tôi đối với cô ấy.

Mà tôi từ trước tới nay chưa từng hỏi cô ấy vì sao muốn tự s.át, chưa từng hỏi cô ấy vì sao lại chọn cách này, cách mà cô ấy nghĩ là tốt nhất.

Đây chính là sự liên minh giữa chúng tôi, tôi muốn tiếp xúc với cái c.hết trong hiện thực, còn cô ấy muốn tìm người chứng kiến cái c.hết của mình, chúng tôi không nói ra nhưng trong lòng mỗi người đều hiểu rõ.

Chúng tôi chỉ là những con người giả nhân giả nghĩa đang c.hết dần c.hết mòn.

12.
Kể từ đó sức khỏe Từ Sự kém đi nhanh chóng, sự thay đổi của cô ấy dường như có thể hình dung trong từng giây từng phút.

Tôi từng cho rằng tất cả những người thật lòng lựa chọn tự s.át sẽ không ở lại lâu trên thế giới này, bởi tự s.át là vì không chấp nhận nổi những khổ sở trước mắt. Cách thức tự s.át của cô ấy khác với những gì tôi biết trước đây, chấp nhận chịu đựng thống khổ, lại còn là đau đ.ớn về mặt thể x.ác, nhưng tôi lại không vì thế mà cho rằng cách tự s.át này là giả, tôi chỉ cảm thấy lựa chọn cách tự s.át như vậy hẳn là phải có quyết tâm muốn c.hết biết bao nhiêu.

Sau này tôi mới hiểu ra, tự s.át không nhất thiết phải có nguyên nhân, rất nhiều người cho rằng tự s.át nhất định phải có nguyên nhân, giống như nhiều người nhận định sống phải có lý do vậy, nhưng trên thực tế, sống chỉ là lựa chọn ban đầu của một sự cam chịu, còn c.hết lại là một loại khác, sống c.hết chẳng qua là hai con đường không giống nhau.

Tôi không hỏi cô ấy vì sao lại tự s.át, cũng chưa từng hỏi cô ấy vì sao lại chọn cách này, bởi vì trước nay tôi chưa từng để ý đến vậy, cũng bởi vì tôi biết, sự không để ý của tôi chính là nguyên nhân bốn tháng trước cô ấy lựa chọn ngồi xuống bên cạnh tôi.

Tôi chỉ hỏi cô ấy vì sao còn tới trường học, mà cô ấy nói, cô ấy không muốn ở nhà.

Kể từ ngày hôm đó, những gì tôi nhớ về cô ấy giống như một cuốn nhật ký ghi lại từng khung hình về cái c.hết.

13.
Địa điểm là phòng học, thời gian khoảng năm giờ, thật ra bốn rưỡi đã tan học rồi, tôi quay đầu lại nhìn cô ấy nằm bò trên bàn ngủ, đúng lúc còn một vài bài tập chưa làm nên tôi không đánh thức cô ấy.

Tới khi thu dọn cặp sách định gọi cô ấy dậy, tôi mới phát hiện ra cả người cô ấy như bất động không một chút phập phồng.

Tôi đưa ngón tay tới gần cánh mũi cô ấy, không cảm nhận được hơi thở.
Làn da cô ấy vẫn mềm mại như cũ.

Đầu óc tôi trống rỗng.

“Phụt.”

Âm thanh nhịn cười dưới khuôn mặt chôn vùi trên mặt bàn của cô ấy truyền tới.

Bả vai cô ấy run lên, tiếng cười từ khẽ khàng tới kịch liệt, cuối cùng cũng bật cười rộ lên, cô ấy cười tới mức không thở nổi, suýt chút nữa thì ngã khỏi ghế: “Không ngờ cậu thật sự duỗi tay ra ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.”
Tôi tức đến nỗi muốn lấy cặp sách ném cô ấy.

14.
Tới gần cuối kỳ, tôi và Từ Sự bắt đầu trốn tiết tự học buổi tối, lúc ấy đã sắp tháng một, chúng tôi bước ra khỏi phòng học đang mở điều hòa, trên đường đi tới sân vận động vội vàng quấn thêm khăn quàng cổ.

Thỉnh thoảng chúng tôi sẽ ngồi ở một lối rẽ khuất gió, có lúc lại đi vòng quanh sân vận động nói chuyện, chúng tôi nói rất nhiều chuyện vô vị, cô ấy nói với tôi về những chuyện hồi nhỏ, khi cô ấy một mình ra ngoài chơi bị xe đ.âm, ấn tượng sâu sắc nhất của cô ấy trong lần p.hẫu thuật đó là rất muốn đi vệ sinh, tôi kể cho cô ấy nghe chuyện hồi nhỏ bố mẹ ra ngoài đi làm luôn nhốt tôi ở trong nhà, lúc tôi ngủ trưa một mình nhất định phải đặt một con dao dưới gối.

Tôi còn nói với cô ấy, sau này tôi muốn làm nhà văn, cô ấy nói với tôi trước đây cô ấy muốn làm diễn viên sân khấu kịch.

“Trước đây tớ muốn làm diễn viên sân khấu kịch.”

Lúc cô ấy nói như vậy, phản ứng đầu tiên của tôi là chờ cô ấy nói tiếp những câu đại loại như “Nhưng sau này tớ lại muốn…”, nhưng tôi chợt nhận ra, đối với Từ Sự mà nói, không có “sau này” nữa.”

“Hoặc là bán hàng rong trên xe đẩy ở ngoài trường học.” Cô ấy nói.

“Khác biệt cũng lớn quá đi.” Tôi bật cười.

Thỉnh thoảng chúng tôi cũng bắt gặp những người khác quen trốn tiết tự học buổi tối trên sân vận động, có đôi tình nhân cãi nhau, có người chạy bộ, có người ngồi dưới ánh đèn đường học từ mới, hoặc là có người lớn tiếng hô vang: “Tôi phải thi được 985.”

“Nhưng mà hét như vậy cũng có ích gì đâu.” Ngày hôm đó, chúng tôi ra cổng sau mua xiên nướng về sân vận động ăn, tôi bị nóng tới nỗi nói không thành lời.

“Có tác dụng chứ, nếu như kiên định tin tưởng một chuyện, nói không chừng sẽ thành sự thật đấy.”

Cô ấy còn nói không rõ ràng hơn cả tôi.

“Trước đây ngày nào tớ cũng nghĩ, tớ rất muốn c.hết.” Cô ấy nhún vai: “Cho nên giấc mơ đã thành sự thật rồi.”

Đây đâu được coi là chứng cứ. Trong lòng tôi nghĩ vậy, nhưng lại lười phản bác.

Cô ấy lại lên tiếng, hơi thở trắng muốt lập tức bị gió thổi bay.
Khi làn khí trắng hòa vào trong gió, tôi nghe thấy tiếng cô ấy vang lên: “Bây giờ ngay cả một chút hy vọng bản thân có thể tiếp tục sống tớ cũng không dám nghĩ.”

15.
Tiết thể dục còn chưa tan tôi đã về phòng học trước, quả nhiên nhìn thấy Từ Sự ngồi bên cửa sổ đọc sách.

Cô ấy đã không còn giống như trước đây, nghe thấy tiếng cửa mở là giật mình nữa.

“Sách gì thế?” Tôi kéo chiếc ghế tới ngồi bên cạnh cô ấy.

Cô ấy không nói gì, nhìn có vẻ buồn ngủ, trực tiếp lật bìa sách lên cho tôi xem: “Không hay lắm.” Vẫn là nhịn không được bổ sung thêm một câu.

“Cùng là miêu tả về con gái.” Cô ấy dứt khoát gập sách lại đặt sang một bên, giọng nói hơi nghẹt lại truyền tới từ phía sau chiếc khăn quàng cổ: “Trước đây tớ từng đọc một cuốn sách miêu tả là ‘Dường như vạn vật đều có mối liên hệ riêng với cô ấy’…. là quyển sách nào, ai viết…..” Cô ấy thì thầm, giọng nói ngày càng khẽ: “Viết hay thật.”

“Là Sándor Márai.” Tôi nói.

Cô ấy không nói gì, cũng không nhúc nhích.

Tôi nghiêng đầu nhìn cô ấy, bả vai khẽ phập phồng cùng hơi thở.

Dưới ánh mặt trời tóc cô ấy mang màu nâu nhạt, đuôi tóc trở nên lấp lánh trong nắng.

Tôi có thể nhìn ra sự tàn lụi của cô ấy, tôi nghĩ. Không phải khô héo, mà là điêu tàn, cô ấy giống như một đóa hoa tàn lụi, so sánh như vậy rất tầm thường, tôi không thích mình dùng cách so sánh tầm thường như vậy, nhưng khoảng thời gian đó khi tôi nhìn cô ấy, trong đầu luôn lóe lên suy nghĩ này.

16.
“Đang nghĩ gì thế.” Từ Sự hỏi.

“Tớ muốn ăn đậu đỏ, cũng muốn ăn bánh bao trứng, nhưng mà tớ chỉ có thể ăn một cái.”

Cửa hàng tiện lợi ở cổng sau trường học luôn bày quầy đồ ăn nóng hổi và hộp giữ nhiệt trong mùa đông, tôi vừa nhìn bánh bao trong hộp giữ ấm vừa nói.

“Vậy cậu mua đậu đỏ đi, tớ mua bánh trứng.” Cô ấy nhanh nhẹn thanh toán tiền, nhận lấy túi giấy từ tay nhân viên cửa hàng, cách một lớp túi giấy bẻ bánh bao bên trong thành hai nửa, đưa một nửa cho tôi.

Tôi nhận lấy, cũng bẻ một nửa của mình cho cô ấy.

Ra khỏi cửa hàng tiện lợi, gió lạnh đột nhiên thổi tới rát cả mặt, túi giấy cầm trên tay truyền đến hơi nóng ấm áp.

“Đậu đỏ ngon phết.” Cô ấy ló mặt ra khỏi lớp khăn quàng cổ đánh giá, nói rồi cắn một miếng bánh sau đó lại rúc mặt vào khăn.

“Tớ cũng thấy vậy.” Dưới lớp khăn quàng cổ, tôi có chút khó khăn gật đầu.
Ánh đèn vàng trên đường lần lượt sáng lên trước mắt chúng tôi, chiếu sáng cả bến xe ở phía xa xa, có mấy học sinh mặc đồng phục xanh lam đứng đó.

“Từ Sự.” Tôi gọi cô ấy.

“Tớ có chuyện này muốn nói với cậu.”

17.
Cây cầu độc mộc mà Từ Sự từng nhắc tới, tôi cũng từng đi qua.

Lúc đó trong miêu tả của cô ấy, ký ức tôi dần nhớ về cây cầu và những kỷ niệm liên quan tới nó.

Cây cầu được làm trông như cầu gỗ nhưng thực chất lại không phải làm bằng gỗ, phía dưới là hồ nhân tạo để ngắm cảnh, nước rất nông, cầu cũng không cao, tuy nói là cầu độc mộc, nhưng thật ra lại rất rộng, chẳng qua là vì kết hợp với phong cảnh của công viên nên không có tay vịn thôi.

Trái với cô ấy, hồi nhỏ tôi rất nhát gan, bạn bè đều đi qua hết mà tôi vẫn không dám đi. Sau đó chỉ còn lại tôi và một bạn nữ, cho tới khi bạn ấy cổ vũ tôi thêm dũng khí, tôi mới đành bước lên cầu.

“Tớ vẫn sợ lắm, nhưng hình như cậu ấy càng ngày càng không sợ nữa, hoặc là do càng lúc càng vội, sau đó tớ thấy khoảng cách giữa mình và cậu ấy ngày càng lớn, rồi trơ mắt nhìn cậu ấy trượt ngã xuống cầu.”

Sau khi bạn nữ đó ngã xuống, nước chỉ chạm tới eo, nên phải về thay quần áo.

“Vậy chắc sau đó cậu lại càng sợ hơn nhỉ.” Từ Sự hỏi tôi.

Tôi lắc đầu, nói với cô ấy: “Lúc đó tớ thở phào một hơi, bởi vì nếu như vậy thì tớ không phải người cuối cùng rồi.”

18.
Vì sao lại nói với cô ấy chuyện này chứ.

Chuyện này tôi chưa từng nói với ai, cũng không muốn nói, vì không muốn nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ và bất ngờ của người khác, nhưng tôi lại muốn nói với cô ấy.

Không đầu không cuối, không có ý nghĩa, không liên quan gì tới tình cảnh hiện giờ, tôi bất chợt nghĩ tới, nên muốn nói với cô ấy. Tôi không muốn biểu đạt điều gì, giống như đứng trước mặt cô ấy, trong lòng nghĩ “này, cho cậu xem”, duỗi tay ra nhưng trong tay trống không chẳng có gì.

Có lẽ vì chóp mũi hơi ửng đỏ của cô ấy khi nghiêng đầu nhìn tôi, cũng có lẽ vì, tôi đột nhiên nhớ tới dáng vẻ uyển chuyển mà thờ ơ của cô ấy khi xem hàng gạch như cây cầu độc mộc để đi qua từ rất lâu trước đây, trước đó nửa tiếng đồng hồ, trước khi vào tiết thể dục, bạn học trong lớp đều đi tới sân vận động, chỉ còn lại tôi và Từ Sự ở trong lớp, giáo viên chủ nhiệm tìm tôi, nói với tôi:

 “Ngại quá, tuy là em làm đúng theo yêu cầu, nhưng mà các bạn khác đều làm sai cả rồi, chỉ đành phiền em làm lại một cái khác.”

Mà nửa tiếng sau, Từ Sự lại lắc lư nói với tôi: “Tớ đi qua cầu nhiều hơn những người khác một lần, hời rồi.”

Không đầu không cuối, không mục đích, không ý nghĩa.

Một tháng sau khi cô ấy vươn tay về phía tôi, tôi cũng mở lòng bàn tay ra với cô ấy.

19.
Kỳ thi còn chưa tới, Từ Sự đã không đến trường nữa, cô ấy bắt đầu nhập viện, những ngày không gặp mặt chúng tôi thường liên lạc qua điện thoại, thời gian nói chuyện còn lâu hơn cả trước đây.

Chúng tôi nói về rất nhiều chuyện, đa số chúng tôi chẳng có chủ đề gì, chỉ là nói từ chuyện này nối sang chuyện khác, có lúc nói về món vừa mới ăn xong, có lúc lại nói những gì mình muốn nói, không cần quan tâm xem đối phương có đang nghe hay không.

Cô ấy nói với tôi về gia đình mình, bố cô ấy qua đ.ời từ khi cô ấy còn nhỏ, sau đó mẹ đi bước nữa, có thêm hai đứa con trai.

Cô ấy nói nhẹ nhàng bâng quơ, giống như không hề có chút tình cảm gì với gia đình, hiếm khi mới lộ ra chút dịu dàng.

Ví dụ như lần nói chuyện phiếm trên đường, cô ấy nói: “Đợi tớ một lát, tớ uống thuốc cái đã.”

“Được.” Tôi quay lại, một lúc sau lại nghi hoặc hỏi: “Thuốc gì thế?”

“Loại thuốc rẻ nhất, dù sao thì cũng chẳng chữa khỏi đâu, làm bộ cho bố mẹ xem thôi.”

20.
Bởi vì lệnh cấm b.ắn pháo hoa, nên đêm giao thừa ở nơi tôi sống cũng rất yên tĩnh, tivi vẫn bật, mẹ và bố bận rộn gửi tin nhắn chúc mừng năm mới, tôi ngồi trên sô pha, lúc thì xem điện thoại, lúc lại mở sách đọc, cứ như vậy cho tới khi nhận được điện thoại của Từ Sự.

“Tớ về nhà rồi.” Từ Sự nói.

“Ừ, tốt lắm.” Tôi đáp.

Tivi truyền tới tiếng cười của khán giả.

“Chúc mọi người năm mới vui vẻ, tiền đồ vô hạn.”

Giọng cô ấy xuyên qua từng lớp từng lớp đường truyền vẫn rất rõ ràng, là kiểu lỗi lạc luôn nhìn thẳng người khác khi nói chuyện, đến nỗi mà khiến người ta không thể nhận ra sự yếu ớt trong thanh âm của cô ấy.

Tôi nghĩ lúc đó đó tôi muốn giữ cô ấy lại, muốn hỏi cô ấy có thể đừng tự sát hay không, thử sống tiếp xem sao, nhưng tôi không làm vậy.

Tôi tin vào sự lựa chọn của cô ấy.

Cũng biết là không có ai phải vì nguyện vọng của tôi mà chiều ý.

“Năm mới vui vẻ.” Tôi mở miệng, nhưng âm thanh đột nhiên bị che lấp, bên trong ống nghe truyền tới một tiếng vang lớn, cho dù không nhìn thấy cũng có thể tưởng tượng ra hình ảnh pháo hoa nở rộ trên không, như một phát súng bắn thẳng vào ngực bầu trời đêm.

“Năm mới vui vẻ, vạn sự như ý.”

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容