Nhật ký dài ngày (C4)

图片[1]-Nhật ký dài ngày (C4)-Weibo24h.com

Bấm vào đây

Người ta nói trưởng thành rồi khi buồn sẽ không gào khóc, Lâm Thư đã 24 tuổi cô luôn lựa chọn cách chạy trốn và ôm đau thương vào lòng.

Xích đu kẽo kẹt khiến tâm trạng cô dịu lại, khu phố ban đêm vắng vẻ chỉ có tiếng lá, Lâm Thư cắm cúi ngắm nhìn đôi chân đung đưa của mình. Bỗng có tiếng bước tới mỗi lúc một gần:

“ Mẹ mỏi chân quá, sao con cứ thích đi cái đường dài này thế?”- Một giọng nói vọng tới.

Cô hoàn toàn không để tâm không ngẩng đầu cho tới khi cô nhìn thấy đôi giày bỗng dừng lại trước mắt cô.

“ Đường đất trơn trượt, con sợ mẹ ngã”- Anh chàng quay lại trả lời vừa để đợi mẹ mình.

Lâm Thư lập tức bật dậy, ánh mắt chăm chú dán vào tấm lưng của người trước mặt, cô thầm nghĩ mình không thể sai được, giọng nói ấy đã quanh quẩn trong đầu cô suốt mấy năm qua. Chiếc áo khoác xanh tối màu, chiếc mũ trắng, cô chờ đợi bao lâu rồi sao bây giờ chờ đợi một cái quay đầu mà cảm giác lại lâu như vậy. Nước mắt lã chã rơi, phải anh ấy không… đó là điều cô mong muốn.

Và rồi anh ấy đã quay mặt lại, không làm chủ được chính mình nữa rồi, cô lao thẳng về phía trước, dù nhỏ bé nhưng cô dùng hết sức lực ôm lấy cổ anh, không cho anh đi mất cảm nhận hơi ấm và sự chân thật. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, ngay khoảnh khắc ấy cô đã gào khóc, tiếng khóc xé tan sự im lặng của màn đêm, đèn đường chiếu rọi hai người, tiếng trái tim đập loạn khiến hơi thở cô yếu dần.

“ Tiểu Hàn, ai vậy con???”- người mẹ đi phía sau thấy vậy liền hỏi.

“ Con không biết!!!”- vừa nói anh vừa đẩy cô ra.

Nhưng lực ôm thật sự quá chặt, thấy tiếng khóc đã ngừng, vòng tay đan nhau đã cứng lại. Anh gọi không thấy cô trả lời, cô kiệt sức rồi, ngất đi rồi. Dưới sự lo lắng của bà mẹ hơn sáu chục tuổi, họ lập tức đưa cô về nhà.

图片[2]-Nhật ký dài ngày (C4)-Weibo24h.com

Bấm vào đây

Căn nhà không quá to nhưng ấm cúng, Lâm Thư nằm trong phòng người mẹ, khăn ấm đặt trên trán, bà ủ ấm đôi tay lạnh lẽo của cô.

” Cô bé nhận nhầm con với ai à???”

” Con cũng không biết nữa. Cô ấy có vẻ rất đau lòng. Con cảm thấy thế!” – anh đứng dựa tường chăm chú nhìn.

Hơi ấm khiến Lâm Thư lờ mờ tỉnh giấc, trước mắt chính là người mình yêu nhất, chưa có sức lực nói gì nhưng mắt đã ngấn lệ rồi. Ví anh là công tắc cũng chẳng sai, cô nhìn anh, trông cô lúc này thật đáng thương và yếu đuối. Bà Vương thấy vậy, dò hỏi:

” Nó là con trai bác, con nhận lầm người à? Chúng ta chưa từng gặp con trước đó!”

” Trần … Tử … Hàn…” – cô khẽ khàng nhả từng chữ một trong dòng nước mắt.

Hai người hoàn toàn sửng sốt, cô ấy không nhận sai người sao cô ấy có thể nhận sai người được chứ, người làm cô dằn vặt suốt 5 năm qua nhưng lại không hề hay biết

” Con ra ngoài nấu cho cô bé bát cháo nóng”- bà mẹ giục anh.

Tuy còn đang bất ngờ nhưng anh vẫn làm theo lời mẹ. Lâm Thư thấy vậy hoảng hốt với tay theo sợ anh đi mất.

” Đừng đi mà…”

” Không con bình tĩnh, nó chỉ ra phòng bếp thôi. Yên tâm bình tĩnh…” -bà vuốt ve tấm lưng gầy của cô.

Sau khi gặng hỏi mẹ Trần Tử Hàn đã hiểu, bà là người chứng kiến từng bước đi của con trên chặng đường sự nghiệp, bà cũng đã phải mất thời gian để vượt qua nỗi đau ấy, thực sự thì nó thật không dễ dàng gì.

Trần Tử Hàn mang cháo vào, bà đút cho Lâm Thư ăn, cơ thể cô dần có sức lực, cô ngước lên nhìn người mà cô thầm nhớ, nhìn mãi để rồi bị nhắc:

” Đừng nhìn nó nữa, ăn đi con, cho lại sức..”

” Anh nấu ngon thật đấy”

” Ừ thì, cháo ai mà chả nấu được, anh cũng đâu có phế tới mức đấy”

Lâm Thư ăn xong, mẹ Vương kéo Trần Tử Hàn ra ngoài để kể cho anh nghe sự việc.

Trong căn phòng nhỏ, cô cảm thấy thật ấm cúng, bên ngoài kia có anh, cô có thể chạy ra gặp anh bất cứ lúc nào… thật hạnh phúc. 

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 共1条
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片