Có một mùa thu như thế…

Có một mùa thu như thế…

Ngồi trên hàng ghế gỗ bên sân vận động
Một cơn gió đột nhiên nổi lên
Mang theo tiếng côn trùng cùng hơi mát ập đến
Trời cao trăng sáng
Tôi và Khải cảm thán:
Thu tới rồi.
Đúng vậy, mùa thu tới rồi.
Trận đấu mùa hè trên sân cũng sắp kết thúc.

Thật ra nói tới mùa thu, tôi nghĩ ngay tới cánh đồng lúa vàng óng ánh dào dạt như sóng vỗ, tiếp đó là giàn nho cùng miền quê xưa cũ.

Hồi đó còn nhỏ, ở bên ông bà ngoại suốt thời thơ ấu. Sau tháng chín, không biết tự lúc nào bầu trời cao và xanh hơn, những đám mây trắng cũng trở nên dịu dàng vô tư lự, và mặt trời – đặc biệt là ánh nắng chiều rải trên mặt đất mang tới cho con người ta một cảm giác ấm áp khó nói thành lời.

Có khi hoàng hôn dừng ở góc tường, có khi lại chiếu rọi trên mặt kính đồng hồ.
Tích tắc tích tắc.

Có con mèo lười biếng trên sân, nằm bò bên con chó say ngủ, thỉnh thoảng lại khẽ động ria mép và khóe miệng, không biết có phải đang mơ thấy món gì ngon hay không.

Bà ngoại đeo kính lão, dạy tôi làm bài tập về nhà:
Một giàn nho, một đám mây trắng, một cánh đồng.
Hòa cùng tiếng kêu thê lương của đủ loài côn trùng, tạo nên ấn tượng đầu tiên trong tôi về những vần thơ.

Sau khi trưởng thành, rời khỏi quê hương, tôi càng thêm thích mùa thu.

Chúng ta thường nói: “Tình – Cảnh giao hòa”, mùa thu luôn khiến lòng người cô đơn, phảng phất một nỗi buồn không dễ dàng phát hiện. Nhưng tôi yêu nỗi buồn đó. Khi vạn vật đều thu, khi chim nhạn nối đuôi nhau về trời, khi những đám mây nhàn nhã phiêu du, khi sắc vàng trải khắp từ mặt sông tới những cây cầu.

Có điều tôi thường nghĩ, dù sao mùa thu cũng là mùa của hy vọng, là Tết Trùng Cửu đăng cao(*) hoài viễn, là rằm Trung Thu mong chờ đoàn viên bên gia đình.
(*): Cổ thi có câu: “Gặp ngày Trùng Cửu đăng cao”. “Đăng cao” là lên chỗ cao.

Nhưng nhân gian nào mãi chỉ có vui vẻ và đoàn viên?
Tôi hy vọng, em mãi là một đứa trẻ an vui, mà tôi, nguyện ý lưu lạc dưới ánh trăng dịu dàng như em.

Và thu tới…

Nghe bên cửa sổ có tiếng rì rào, bước ra ngoài mới phát hiện trời đang mưa nhỏ.

 Mưa từ trên cao giáng xuống, rất nhỏ, rất khẽ, xuyên qua ánh đèn biến thành từng khúc nhỏ, lúc sáng lúc tối, giống như ánh điện neon không quá rực rỡ, lại giống như cái đuôi sao băng khẽ vụt qua đêm tối; hạt mưa dừng trên bụi cỏ, biến thành cái mũ nhỏ trên những lùm cây, chậm rãi hòa thành từng vũng nhỏ trên mặt nước, nghịch ngợm nhả bong bóng.

 Ánh đèn đường chiếu vào ngọn cỏ trong làn nước mưa, không khí ẩm ướt mang hương thơm cây cỏ cùng cảm giác mát lạnh hòa vào cơ thể.

A, nàng thu tới muộn cuối cùng cũng bị tôi phát hiện ra. Hóa ra nàng thu nhân lúc người ta say ngủ, lặng lẽ mà tới. Đáng tiếc là lại bị kẻ ngủ muộn như tôi đây phát hiện. 

Nếu như chỉ có tôi nhận ra nàng thu trong đêm tối, vậy thì xem như đây là bí mật giữa tôi và nàng. Tôi tuyệt đối sẽ không ồn ào như gió xuân, lan truyền hết mọi bí mật ra ngoài, cũng không lạnh lùng vô tình như tuyết đông, càng không hấp tấp bộp chộp như mưa mùa hạ.

 Tôi sẽ lặng lẽ mở cửa sổ, mời nàng thu tới nhà chơi, sau đó pha một ly trà nóng, tiếp đãi người bạn cũ một năm mới gặp một lần. Rồi tôi ngồi xuống bên cửa sổ, bật chiếc đèn bàn có chút mờ ảo lên, cầm cuốn sách gần đây đang xem dở, đọc cho nàng thu nghe…

Bài dịch của Ở một góc nhân gian l Vui lòng không tự ý repost!

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容