Gọi Anh Là Một Phần Của Thanh Xuân ( Chương 1/8 )

Văn án:

Thanh xuân như một vở kịch bất ngờ của cuộc sống, bạn sẽ không có bất kì một sự diễn tập nào. Ở đó, chính bạn là người trải nghiệm, là người tự viết lên diễn biến cho vở kịch thế nhưng cái kết lại không phải bạn tạo ra.

Người ta bảo, thanh xuân của ai mà không mơ hồ, dễ cảm mến một người ngay từ cái nhìn đầu tiên. Đôi khi bạn sẽ nhầm lẫn giữa cảm giác yêu, thích, rung động hay đơn thuần chỉ là ngưỡng mộ.

Câu chuyện tôi muốn kể dưới đây viết về nhân vật Dung và Đức. Họ quen biết nhau từ độ tuổi 15 , Dung dành mấy năm trời theo đuổi Đức, người luôn xem cô là em gái.

Liệu có cái kết đẹp cho câu chuyện của họ khi có sự xuất hiện của anh chàng ấm áp Hoàng và những người thứ ba khác?

             Chương 1 – Lần Đầu Gặp Gỡ

Câu chuyện bắt đầu từ Dung, một cô gái độ tuổi 15 chớm nở, ở cái tuổi còn chưa biết thế nào là rung động đầu đời.

 Năm đấy là thi cuối kì của lớp 8, lần duy nhất mà nhà trường tổ chức gộp kì thi, sắp xếp cho khóa lớp 8 và lớp 9 thi xen kẽ một phòng. Theo thứ tự bảng chữ cái, Dung được xếp với một anh học lớp 9 tên là Đức. 

Ngày đầu tiên thi môn toán, vốn là cô bé hay ngượng ngùng, Dung chỉ im lặng mà không dám bắt chuyện với anh chàng kế bên. Thấy vậy, Đức nhìn chiếc thẻ học sinh và lên tiếng chào hỏi trước: 

– Chào em, em là Dung hả, hôm nay thi môn toán đấy, em ôn bài kĩ chưa?

Dung quay lại nhìn anh chàng đánh giá, đấy là người con trai da trắng, sống mũi cao cao và giọng nói ấm áp dễ mến, còn cả đôi mắt biết cười nữa. Dung trả lời:

 – Dạ em tên Dung, em có xem danh sách thi dán phía ngoài, anh tên Đức phải không ạ?

 Đúng lúc ấy thầy giám thị đi vào. Đức nhìn qua nháy mắt : “Xíu làm bài tốt em nhé”.

 Nói xong Đức ung dung xoay bút điêu nghệ với một phong thái lãng tử. Hành động xoay bút đó không hiểu sao lại được tiềm thức Dung ghi nhớ, hay bởi nụ cười chào hỏi lúc ban đầu của anh chàng.

 Thời gian làm bài của môn toán là 90 phút, thầy phát đề xong, Dung thấy Đức đặt bút làm bài rất nhanh. Dung là một học sinh khá môn toán, với đề thi này, cô nắm chắc trong tay 7 điểm. Được khoảng 40 phút, Đức đặt bút xuống và nhìn ngoài cửa sổ.

Dung hỏi nhỏ: 

– Anh làm xong rồi à? 

Đức gật đầu tỏ ý và bảo:  Em làm gần xong chưa? 

– Em còn hai câu cuối nữa, câu chốt điểm nên khó ạ. 

Đức nhìn qua đề bài khiêm tốn bảo: Câu này anh làm được đấy. 

Dung hí hửng: Anh giải hộ em được không? 

Vốn nghĩ anh chàng ga lăng sẽ ừ, ai dè Đức nửa đùa nửa thật nói : Em nên tự suy nghĩ làm chứ! 

Không ngờ Đức trả lời như vậy, tự ái nên Dung đỏ bừng khuôn mặt, rồi quay qua cặm cụi làm bài. Dù làm xong nhưng Đức vẫn chưa nộp, phải chăng anh còn dự định gì khác.

 Gần cuối giờ, Đức nộp bài, trước khi đi lên bục giáo viên, anh đẩy tờ giấy nháp của mình qua phía Dung, nơi đấy có câu trả lời vắn tắt cho hai câu cuối.

Chữ viết của Đức phóng khoáng theo kiểu khó đọc. Nhưng  môn toán đa phần là số nên nhìn vào Dung hiểu. Cũng rất ngạc nhiên vì anh chàng lại giải bài cho mình. Ra về Dung loanh quanh một vòng kiếm Đức mà không thấy.

Sáng hôm sau, lúc Dung tới phòng thi thì thấy Đức đang vệ sinh lớp học, cô chạy nhanh qua phụ, đưa chiếc hốt rác màu xanh cho Đức và cười:

-Hôm qua cảm ơn anh nha, sao anh bảo không giúp em mà?

 Đức chỉ ngẩng nhẹ đầu lên đùa:

Anh cũng không biết nữa, vốn dĩ anh không thích gian lận trong thi cử.

 Lại hiểu thêm một chút về Đức, một anh chàng khó tính và quy củ, nhưng suy cho cùng anh vẫn giúp cô. 

Ba ngày thi chung, hai người nói chuyện với nhau rôm rả. Từ nơi ở, kể về thầy chủ nhiệm vui tính đến đám trẻ con quanh nhà  và tám rất nhiều chủ đề trên trời dưới đất.

Buổi thi môn cuối , lúc ra về không hiểu sao lòng Dung thấy là lạ như mất đi thứ gì, hay cô sợ từ giờ không gặp được Đức nữa.

Đức vẫy tay với Dung và bảo:

 – Tạm biệt. Em cười duyên lắm, đã có ai khen em vậy chưa. 

Lần này Dung lại đỏ mặt, nhưng Đức đã khuất bóng sau hàng cây từ bao giờ. 

Khoảng thời gian mùa hè năm ấy, Đức đang ôn thi chuẩn bị kì thi lên lớp 10. Dung cũng tham gia khóa học hè ở trường.

Từ sau kì thi chung, Dung tìm hiểu và biết Đức là học sinh giỏi tỉnh môn toán trong ba năm liền, cũng là anh chàng điển trai được nhiều cô gái hâm mộ.

Mỗi lần tình cờ gặp nhau, Đức cười và trêu: Chào cô bé cười duyên. Đức không biết chỉ một câu nói ấy, một nụ cười ấy, tim Dung đập loạn xạ đến nhường nào. 

Vào buổi chiều đẹp trời ngày nọ, hội con gái rủ nhau ra sân xem khối 9 đá bóng, nghe bảo có Đức nữa nên Dung cũng đi theo chúng bạn xem.

Trên sân lúc này là các đàn anh khối 9, tụi con gái lại thì thầm to nhỏ rồi cười khúc khích, riêng Dung ánh mắt chỉ đặt lên người con trai kia, anh không cao bằng những người còn lại nhưng tốc độ chạy lại rất nhanh, mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt, dường như anh chỉ tập trung vào quả bóng mà thôi, như là niềm đam mê lớn của anh vậy. 

Hết trận, tụi con trai giải tán, Dung cố tình đi thật chậm để chạm mặt Đức. Do không để ý, Dung vấp chân vào hòn đá lớn nên té ngã. Xung quanh đâu đó vang lên tiếng cười. Dung ngại lắm, không biết Đức có nhìn thấy không. 

Bỗng dưng một bàn tay mát lạnh dìu cô đứng dậy, là Đức. Khoảnh khắc ấy, Dung xấu hổ đến muốn bật khóc lên . Đức dìu cô vào một phòng học gần nhất. Nhẹ nhàng băng bó ngón chân chảy máu cho cô bằng chiếc băng cá nhân nhỏ xinh :

 – Lần sau đi đứng chú ý chút nha cô bé. 

Khuôn mày khẽ chau, giọng nói nâng tông khiến anh như già đi ba tuổi. Nhưng lần này Dung không xét nét chọc anh nữa, ra cảm giác được quan tâm lại vui đến vậy, cô gật đầu chuyển đề tài : 

– Anh thích đá bóng lắm đúng không? Em thấy nãy anh đá rất chăm chú. 

Đôi mắt anh sáng rực :

– Ừ đúng rồi. Ngoài môn toán, đá banh là đam mê từ nhỏ của anh. Lúc nào không học, em có thể ra sân xem anh đá. 

Lúc hai người đi ra, phát hiện cửa bị khóa ngoài. Đám bạn con trai của Đức từ đâu đứng ngoài cửa sổ, vỗ tay rầm rộ còn chọc hai đứa:

“Tân lang tân nương hạnh phúc nha.” 

Cả Dung lẫn Đức đều ngượng đỏ cả mặt. Đức khua tay : 

– Anh xin lỗi, em đừng để ý, tụi bạn anh hay nghịch nhây vậy lắm. 

Mất thời gian giải vây một lúc lâu, tụi bạn mới chịu mở cửa. Bằng tốc độ nhanh nhất của đôi chân bị thương, Dung chạy ào ra khỏi đấy. 

To Be Continued

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容