【Zhihu Ask】 Tâm thần phân liệt hay thực sự có thứ gì đó không sạch sẽ! (phần 5 – phần cuối)

【Zhihu Ask】 Tâm thần phân liệt hay thực sự có thứ gì đó không sạch sẽ! (phần 5 – phần cuối)

Tác giả:唐僧肉 (thịt Đường Tăng)
Link gốc: https://www.zhihu.com/question/461155701/answer/1915516809

Hình như thực sự không thấy Châu Nhị đâu nữa, những ngày tháng tiếp theo dường như rất thuận lợi, bất kể là quan hệ với bạn bè hay là Hứa Muội, tâm tình tôi trước nay chưa từng thoải mái, tự tại đến như vậy.

“Buổi tối đi xem phim đi!” Hứa Muội lắc cánh tay tôi.

“Cậu muốn xem gì?”

“Phim kinh dị ok không?”

“Oke.” Hứa Muội từ khi nào lại thích thể loại phim này rồi.

Âm nhạc và không khí của phim khá đáng sợ, nhưng tình tiết hơi gượng gạo.

“Sao đã buồn ngủ rồi à?” Hứa Muội chọt chọt tôi nói nhỏ.

“A, hả?” tôi vừa uống ngụm nước đột nhiên phát hiện nội dung hình như thay đổi rồi.

Người đàn ông trên màn hình đang ở trong một căn phòng cũ quay lưng vào máy ảnh, như thể đang nói chuyện với chính mình hoặc đang nói chuyện với ai đó.

Ngay khi tôi tò mò về tình tiết tiếp theo, người đàn ông đó từ từ quay lại, anh ta thực sự giống tôi.

“AAAAA!” tôi bị dọa tỉnh ngủ luôn rồi.

Vẫn là bộ phim với tình tiết gượng gạo đó, Hứa Muội nghi ngờ nhìn tôi. Thì ra nãy chỉ là mơ thôi.

“Cậu ngủ rồi à?” Hứa Muội hỏi nhỏ.

“Chắc do tối qua ngủ không ngon.” Tôi cười cười.

“Người ta cho dựa một lúc nè.” Hứa Muội xí hổ nói.

“Ừa” tôi kiểu mặt trong như đã, mặt ngoài còn e.

Lúc tôi tựa vào vai Hứa Muội, cảm giác một cỗ choáng váng ập tới, lúc tôi tỉnh thì phim đã kết thúc rồi.

“Cậu ngủ say như chết, tôi gọi mãi không dậy.” Hứa Muội có chút quở trách.

Tôi chỉ đành không ngừng xin lỗi.

“Cậu nói xem, con người có thể biến thành một người khác không?” Hứa Muội nhìn bóng đèn đường hỏi.

“Biến thành dáng gì?”

“Thay đổi từ trong ra ngoài”

“Nếu nhưu nói tính cách thay đổi thì có thể.” Tôi nghĩ tới bản thân mình, nửa năm trở lại đây, tính cách tôi thay đổi rất lớn.

“Tớ lại nghĩ rằng con người bên trong sẽ không thay đổi, trừ khi….” Hứa Muội cười quỷ dị.

“Trừ khi cái gì?” tôi bị cái biểu cảm của cô ấy dọa.

“Trừ khi có người chiếm đoạt.”

“Chắc cậu đọc truyện nhiều quá rồi.” tôi gõ gõ trán cô ấy.

…..

“Khải, dạo này cậu gặp phiền phức gì à?” Cường Tử nghiêm mặt hỏi.

“Hả?” tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Cậu không thấy bản thân dạo này có chút khác thường sao?” Cường Tử hỏi.

“Tôi cũng thấy thế, chứ không thì sao ngày nào cậu cũng không quên dọn nhà? 

Trước đây cậu có chăm vậy đâu, ngay cả tay thuận cũng thay đổi rồi.” tiểu Thông nói phụ họa.

“Tôi ưa sạch sẽ không được sao?” tôi thực sự có chút không bình tĩnh.

“Tôi nghe nói có nhũng người khi xảy ra chuyện gì đó đều sẽ có chút khác thường.” tiểu Thông nghiêm túc nói.

“Hai đứa dở hơi.” Tôi thẳng tay ném chổi đi.

“Đúng, là tính cách nóng nảy này, cậu trước nay không có như vậy.” Cường Tử nói.

“Được rồi, tôi sợ hai người các cậu rồi.”

Lúc này điện thoại reo, là Hứa Muội.

“Tớ đưa cậu tới chỗ này!” Hứa Muội thần thần bí bí nói.

“Tới ngay.” Tôi đồng ý nói.

“Nhảy Bungee? Không được không được, tớ thực sự không nhảy được!” tôi liên tục từ chối.

“Cậu phải vượt qua nỗi sợ hãi của chính mình, không phải lúc nào cậu cũng muốn thay đổi bản thân sao, hãy cố gắng lên!” Hứa Muội đẩy tôi lên đài nhảy, nhân viên nhanh chóng đeo thiết bị cho tôi.

Tôi nhìn xuống mặt nước bên dưới, cảm thấy choáng váng.

“Nhảy đi!” Một giọng nói nào đó văng vẳng bên tai tôi.

Chân tôi đứng không vững, run lẩy bẩy.

“Hay là thử lại lần nữa? Hứa Muội cười với tôi nói.

“Được.” Tôi cũng không biết sao lại không chút do dự mà đồng ý.

“Tớ đùa thôi, trời sắp tối rồi, chúng ta đi chợ đêm ăn chút mỳ nha.” Hứa Muội bỗng đổi ý.

“Chàng trai, mua hoa đi!” tôi với Hứa Muội đang đi dạo thì có một bà lão gọi lại.

“Ơ, bà không phải là….” Tôi nhận ra người này.

Mặt bà lão biến sắc, lập tức rời đi.

“Hứa Muội, đó không phải là bà ngoại của cậu sao, Sao nhìn thấy tụi mình tránh đi rồi?”

“Cậu nhìn nhầm rồi, sao có thể là bà được, bà tớ sao lại ra đây bán hoa được?” Hứa Muội chế giễu.

“Nhưng…”

“Đừng nhưng nhị gì nữa, chúng ta đi dạo tiếp đi.” Hứa Muội kéo tay tôi đi.

…..

Hôm nay Hứa Muội không hẹn gặp, tôi lại có cảm giác nhẹ nhõm hẳn.

Mấy hoạt động dạo này cô ấy hẹn tôi rất nhiều nhưng toàn là những hoạt động tôi trước không dám thử. Tôi phát hiện cô ấy rất gan dạ nha.

“Tan học làm trận bóng rổ không?” Cường Tử mặt không cảm xúc huých vai tôi.

“Được, gọi thêm tiểu Thông với anh Tuệ đi.” Hôm tay tôi cực kỳ hứng thú.

“Anh Tuệ không phải về nhà rồi sao? ở bên Hứa Muội tới mụ mị đầu óc luôn rồi à?” Cường Tử ù ù cạc cạc hỏi.

“Anh Tuệ về nhà rồi? Lúc nào vậy?” tôi một chút ấn tượng cũng không có.

“Sáng nay về rồi.”

“Nhà anh ấy xảy ra chuyện gì?” tôi túm cổ áo Cường Tử.

“Tôi không biết!” Cường Tử tức giận đẩy tôi ra.

Nói tới nhà anh Tuệ, tôi lại nhớ tới tối hôm trước gặp lão bà bà ở chợ đêm, nhìn bà ấy rất giống bà ngoại của Hứa Muội, hơn nữa vừa nhìn thấy chúng tôi liền tránh đi, điều này không hợp ý lắm.

Vừa nghĩ tới đây, tôi chỉ cảm thấy ong ong đầu, chợt ngộ ra, tôi mới phát hiện ra bản thân gần đây thay đổi cực kỳ lớn. Tôi hình như trở nên kiệm lời hơn, nhìn đâu cũng thấy ngứa mắt, đối xử với người khác cũng lạnh nhạt hơn.

“Tôi nhớ ra vẫn còn chút chuyện, mấy cậu tìm người khác chơi đi.”

Cường Tử hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý tới tôi nữa.

Chuông tan học vừa kêu, tôi mau chóng thu dọn đồ đạc rời đi.

Một lần nữa tới khu công nghiệp cũ, tôi tìm thấy tòa nhà bà ngoại Hứa Muội, chỗ này cũng không khác trước mấy.

“Khải, sao cậu lại tới đây?” anh Tuệ bỗng đi ra từ của nguyên đơn, biểu cảm có chút kinh ngạc.

“Em tới…tìm bà ngoại Hứa Muội, em lo để lại di chứng sau này.” Tôi hơi hoảng

“Sao anh cũng tới đây?” tôi hỏi lại

“Tôi gần đây gặp chút vấn đề, cũng tới tìm bà ấy nhưng bà ấy không có nhà, hình như đi xa nhà rồi.” anh Tuệ lắc đầu.

“Đi xa?”

“Trên cửa có dán thông báo, nghe mọi người nói hình như là tới nhà con trai; à đúng rồi, Hứa Muội cũng biết đó, lúc cậu đến không hỏi Hứa Muội à?” anh Tuệ hỏi.

“Em quên mất.” tôi tùy tiện trả lời.

Lúc về, tôi nghĩ cả đoạn đường vẫn cảm thấy có gì đó kỳ quái, tính cách tôi gần đây sao lại thay đổi lớn như vậy? Quá kỳ quái rồi, kỳ lạ hơn là tôi trước nay không hề để ý tới, chẳng trách Châu Nhị vẫn làm càn.

Quay về trường, tôi vừa nhận ra lúc chào hỏi người quen, họ đều không để ý tới tôi. Lưu Nguyệt chán ghét khi nhìn thấy tôi.

“Em có làm gì cô ấy đâu nhỉ?” tôi hỏi anh Tuệ.

Anh Tuệ lắc đầu.

Cường Tử với tiểu Thông đều không ở kí túc xá, chắc đang chơi bóng rổ.

“Anh Tuệ, dạo này em có gì bất thường không?” cuối cùng tôi cũng không chịu được mà hỏi.

“Không có a, cậu không phải rất tốt sao, từ khi chuyện của Châu Nhị được giải quyết, cậu không có gì có thể tốt hơn.” Anh Tuệ vỗ vỗ vai tôi nói.

“Sao em cứ cảm thấy tính cách mình thay đổi khác lắm, có khi nào Châu Nhị vẫn chưa thực sự bị tiêu diệt?”

“Cậu đừng nghĩ linh tinh, đợi Hứa Muội quay lại, cậu lại tới hỏi xem.” Anh Tuệ an ủi tôi.

…..

Hoặc là do tôi suy nghĩ linh tinh, khi thức dậy, tôi cảm thấy tràn đầy năng lượng, sự u ám của ngày hôm qua đều bị xóa sạch.

Hứa Muội nói buổi chiều muốn đến tòa nhà cao nhất thành phố ngắm hoàng hôn, cô ấy luôn nghĩ ra những ý tưởng thú vị.

Có rất nhiều người đang ngắm hoàng hôn, chúng tôi chen chúc trước màn hình lớn thu hết sự nhỏ bé của thành phố, độ cao của bầu trời và hoàng hôn rực rỡ vào tầm mắt.

“Chỉ có thời điểm hoàng hôn mới có thể gọi là đẹp nhất, nhưng sau khi đẹp nhất cũng có nghĩa là một chu kỳ mới sắp bắt đầu.” Hứa Muội đôi khi luôn thích nói những điều không thể giải thích được, và luôn nhìn chằm chằm vào tôi nói.

Tôi không giỏi phân tích ánh mắt người khác, tôi chỉ nghĩ rằng khi cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi, giống như nhìn người khác, như thể cô ấy đang mong đợi điều gì đó.

Màu đỏ rực biến mất hoàn toàn phía chân trời, bầu trời tối sầm lại, đoàn người rút dần.

Tôi cảm thấy một trạng thái đầu óc mà trước đây tôi chưa từng có, như trút bỏ được mọi gánh nặng, có vẻ rất thư thái, lại có cảm giác mình vô dụng.

Cái kẻ trong cơ thể tôi cơ thể tôi chầm chậm xuất hiện cùng Hứa Muội dần thân thiết hơn, tôi nghe thấy miệng mình phun ra mấy lời bậy bạ, tôi cảm thấy hai má như bị co rút. Tôi cứ thế trở thành người ngoài cuộc.

Tôi muốn hét lên mà không thể nào hét được, cảm giác như bị bóng đè vậy. Tôi trừng mắt “say đắm” nhìn “chính mình.

Tôi thấy anh Tuệ và Hứa Muội chào hỏi nhau thân mật, cơ thể tôi theo họ đến một ngôi nhà cổ, nơi bà nội Hứa Muội đang ở.

Hứa Muội thành thạo lấy chìa khóa ra mở cửa, từ trong phòng tìm thấy một chiếc hộp. Có rất nhiều ảnh trong hộp, tôi đã nhìn thấy ảnh của tôi, và một người rất giống tôi.

Hứa Muội và anh Tuệ nhìn tấm hình có chút xúc động, nhìn tôi đầy mãn nguyện.

Anh Tuệ giơ hai bức ảnh toàn cảnh lên cho tôi xem một cách đầy kinh ngạc.

Quá giống rồi, nếu một người lạ nhìn thấy chắn chắn sẽ nghĩ là anh em sinh đôi.

Anh Tuệ ném ít giấy vụn vào hộp rồi quẹt diêm. Chiếc hộp lập tức sáng lên với ngọn lửa khói đen cay nồng. Tôi nghĩ tới cảnh cúng bái mà tôi đã nhìn thấy vào đêm trước lễ hội Thanh Minh, đây là tiêu trừ tôi của quá khứ? Hay là để ăn mừng cuộc sống mới của ai đó?

Tôi bị lừa rồi, điều Hứa Muội nói là chiếm đoạt cơ thể là thật. Hứa Muội và Hứa Tuệ bắt tay lừa tôi, vốn dĩ không có vị cao nhân nào ở đây cả. Châu Nhị chỉ rình rập và ảnh hưởng đến tôi một cách vô cùng tinh vi, mục đích ban đầu của hắn chính là thay thế tôi.

Ngọn lửa đốt chiếc hộp đang dần tắt, và ý thức của tôi dần bị mờ đi.

Thế giới lại chìm vào tĩnh lặng!

(hoàn)

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容