CÓ BÀI VĂN NGƯỢC NÀO NGẮN KHÔNG, KIỂU RẤT LÀ NGƯỢC? (phần 5/6 )

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

Ta núp sau lưng Mộ Dung Tu và nhìn sang một bên, má phải Tuyên Vương đã bị chân nến cào xước, ở hàm dưới cũng xuất hiện thêm nhiều vết máu, máu chảy xuống cổ và xương quai xanh làm ướt cả y phục.

“Nhi thần biết tội, phụ vương đừng nóng giận kẻo làm hại đến long thể. Nhi thần, nhi thần có chuyện cần bẩm báo nên mới nhất thời thất lễ, đất đai khô cằn, dân chúng lầm than. Các đại thần nói người đã ba ngày không thượng triều rồi—”

“Hiện tại trẫm không muốn nghe những thứ này.” Mộ Dung Tu ném chân nến xong vẫn không nguôi giận, đi chân trần xuống đất và cho Tuyên Vương một bạt tai. “Còn chưa làm Tuyên Vương được một năm mà đã dám dạy ta sao. Tên nghịch tử này, hôm nay dám tự tiện xâm nhập vào cấm cung của trẫm, thì ngày mai ngươi sẽ dám tạo phản có đúng không?”

Tuyên Vương khấu đầu xuống đất đến nỗi chảy cả máu.

“Nhi thần không dám, nhi thần biết tội rồi, xin phụ hoàng hãy trách tội, nhưng cầu xin phụ hoàng đừng nóng giận mà làm tổn hại đến thân thể, bảo trọng long thể là quan trọng nhất.”

Mộ Dung Tu hét lên một tiếng cút, rồi quay lưng lại không nhìn chàng ta nữa.

Tuyên Vương quỳ lùi lại mấy bước rồi mới dám đứng dậy.

Chàng ta đang nhìn ta. Đôi mắt nặng trĩu và không nhìn thấy cảm xúc.

Ta nhìn chàng ta một lúc rồi từ từ cúi đầu xuống.

Sau khi Tuyên Vương rời đi, Mộ Dung Tu lập tức thay đổi sắc mặt, trở lại bộ dáng ôn nhu trìu mến kia, nhẹ giọng dỗ dành ta. Ta nằm trong vòng tay hắn không khóc cũng không gây chuyện, và khẽ run lên.

“Xem đã dọa người đẹp của trẫm như thế này đây. Tất cả đều là lỗi của Mộ Dung Chẩn, làm mất cả hứng.”

Mộ Dung Chẩn là con trai được sinh ra từ người vợ ban đầu của Mộ Dung Tu, nhưng Mộ Dung Tu lại không thích người vợ ban đầu của mình, mà coi đó như một cuộc hôn nhân chính trị. Thậm chí Mộ Dung Chẩn cũng không phải là con trai đầu của Mộ Dung Tu, mà là con trai thứ ba của hắn. Cho dù là con của vợ cả, nhưng cũng không được đối xử tốt. Trước chàng ta còn có hai người ca ca, đều được sinh ra từ người vợ thứ, và họ khá được Mộ Dung Tú sủng ái, nhất là lão đại.

Người vợ đầu, theo lời nói của Mộ Dung Tu, bà chính là “đoan trang đến vô vị”. Năm Mộ Dung Chẩn sáu tuổi, bà đau buồn không vui, nên đã từ bỏ thế gian. Khi bà chết, Mộ Dung Tu và người vợ thứ mới giống như là người một nhà, và Mộ Dung Chẩn càng ngày càng trở nên thừa thải. Tất cả những việc khó khăn nặng nhọc đều là do Mộ Dung Chẩn làm, còn cái tên được viết trong sổ công lao lại là lão đại, Mộ Dung Khuê. 

Người vợ thứ nay đã là hoàng hậu, còn người được lựa chọn cho vị trí thái tử vẫn chưa được xác định.

*

Vào đêm giao thừa, cả nước mở hội.

Là năm đầu tiên sau khi nhà Mộ Dung lên ngôi, thanh thế vô cùng lẫy lừng. Cả nhà Mộ Dung bước lên tường hoàng cung để ăn mừng cùng với người dân. Bá tánh ai cũng hô hào vạn tuế và cảm tạ long ân.

Năm trước vào đêm này thời khắc này, nhà Mộ Dung nội công ngoại kích tàn sát cả nhà họ Khương.

Quê hương của ta, Khương Quốc của ta và người nhà của ta đều không còn nữa.

Năm nay, ta lại đứng ở chỗ này, trên đầu đeo đầy đồ trang sức được Mộ Dung Tu ban thưởng nhưng lại là đồ của mẫu hậu ta bỏ lại trong cung.

Ta bật cười, từ khi vào cung, ta chưa bao giờ cười nhiệt tình như vậy. Mộ Dung Tu cũng cười, ban thưởng cho mấy người ca hát tạp kỹ ở bên dưới rất nhiều tiền. Hoàng hậu, phi tần, hoàng tử, công chúa ai nấy sắc mặt đều lạnh lùng, rõ ràng là không thích một đứa họa thủy như ta.

Bữa tiệc đêm vô cùng sôi nổi, kết thúc khi Mộ Dung Tu say khướt phải rời khỏi địa điểm, hoàng hậu đích thân hầu hạ hắn, ánh mắt bà ta nhìn ta như đao như kiếm. Bổn thần phi cũng rất biết điều mà tự giác cáo lui.

Thần, chữ này, chỉ xứng với vợ của một hoàng đế thôi, nên ta là cái gai trong mắt của mọi người.

Ta bước ra hậu hoa viên và nghe thấy tiếng nói của một vài nam nhân— Là mấy huynh đệ của Mộ Dung Khuê đang mắng mỏ ta.

Ta phải nghe điều này mới được.

“Lão tam, con yêu nữ Hồng Dược đó trông thật giống với công chúa nhà họ Khương. Phụ thân năm đó ra lệnh chỉ giết nam nhân và bắt sống tất cả nữ nhân. Một mỹ nhân như Khương Lạc vậy mà ngươi cũng nỡ giết sao? Ngươi đừng ở sau lưng chúng ta mà làm ra chuyện gì bậy bạ đó?”

“Tuy phụ hoàng nói là bắt sống, nhưng sau đó Khương hoàng hậu không biết điều nên đã tự đập vào đầu chết. Những người khác thì hoặc là chống cự hoặc là tự sát, không một ai sống sót cả. Mọi người đều đã tận mắt nhìn thấy xác rồi.”

Mộ Dung Khuê đoán xem có phải là mượn xác hoàn hồn không, sau đó hừ một tiếng, thầm than trách rằng Mộ Dung Tu mê mỹ nhân, không nỡ quên Khương hoàng hậu và mê muội một đứa yêu nữ như ta.

Một lúc sau, thái giám đi tới mời bọn họ nghỉ ngơi, mọi thứ mới dần dần yên lặng.

Ta ngồi dựa vào hòn non bộ, màn tuyết đêm như lông ngỗng, bay lả tả khắp nơi.

“Nương nương ở đây lâu không thấy lạnh sao?”

Ta ngước mắt lên nhìn và tự đánh giá thấp mình.

“Yêu nữ mà, làm sao biết lạnh chứ? Không giống như điện hạ cao quý.”

Mộ Dung Chẩn đưa mắt xuống trầm mặc nhìn ta, hồi lâu sau mới lên tiếng.

“Tuyết sâu gió lớn, vẫn nên sớm trở về phủ đi, vết thương nếu gặp lạnh sẽ rất dễ bị lở loét.”

Ta dựa vào hòn non bộ đứng dậy và nhìn Mộ Dung Chẩn. Màn tuyết ẩn chứa ánh trăng hiện lên trong mắt của chàng ta trông thật đẹp.

“Tam điện hạ thật là can đảm, nhìn thấy thân thể của ta rồi, không những không tị húy mà còn dám nói ra miệng nữa.”

“Ta chỉ có lòng tốt quan tâm thôi, tuyệt đối không có ý mạo phạm gì cả.”

Ta bước tới một bước, ngẩng mặt lên và cười như không cười.

“Nhìn có đẹp không? Thân thể của ta.”

Mời các bạn đón xem phần sau ở blog.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容