MỘT NGƯỜI CÓ THỂ VÌ THEO ĐUỔI ƯỚC MƠ MÀ ĐIÊN CUỒNG ĐẾN MỨC NÀO?

Một người có thể vì theo đuổi ước mơ mà điên cuồng đến mức nào?

Tôi có một người bạn chung trường đại học, chung ký túc xá, chỉ khác khoa. Tôi và cậu ấy đều là người ngoại tỉnh, bởi vì tính cách cậu ấy đặc biệt tốt, nên chúng tôi trở thành bạn thân. Chúng tôi theo học một ngôi trường không mấy danh tiếng, học lực của hai đứa cũng chỉ ở mức tạm ổn, chỉ mong qua môn, chưa bao giờ mơ đến học bổng hay khen thưởng gì đó. Cậu ấy là người thích
náo nhiệt, thường hay dắt tôi đi đâu đó khắp thành phố, ăn uống, tụ tập với bạn bè. Chúng tôi cứ mơ hồ như vậy hết hai năm đại học. Vốn tưởng rằng sẽ sống buông thả như vậy cho đến khi tốt nghiệp, may sao cũng sẽ có tấm bằng khá trên tay. Gia cảnh cậu ấy khá giả, cũng không lo lắng chuyện tìm kiếm việc làm. Bạn bè xung quanh chúng tôi đều nghĩ như vậy, tôi và cậu ấy lại xem đó như là một chuyện đương nhiên. Tuổi trẻ không điên cuồng, làm sao có được kỷ niệm đẹp.

Nhưng rồi gia đình cậu ấy xảy ra biến cố, bố mẹ cậu ấy ly hôn, cậu ấy chuyển ra sống với mẹ. Lúc ấy là vừa lúc bắt đầu năm học mới, cậu ấy yên tĩnh hẳn, tôi cũng không biết phải an ủi thế nào. Rồi một lần, chúng tôi đi học về, cậu ấy rủ tôi vào thư viện mượn sách. Tôi ngạc nhiên, tò mò nhìn cậu ấy. Lúc ấy tôi nhớ cậu ấy chỉ cười, rồi nhẹ nhàng nói với tôi:

– T muốn đi du học, không phải bằng tiền của bố mẹ, mà bằng
thực lực của bản thân mình.

Lúc ấy tâm trí tôi có chút mông lung, cũng không đặt nặng lời cậu ấy nói trong lòng, cứ tưởng rằng cậu ấy bị đả kích, qua một thời gian sẽ quay về như cũ. Nhưng thời gian tiếp theo cậu ấy trầm tính hẳn, yên lặng như vậy thời gian rất lâu. Tôi là bạn thân cậu ấy, nên bắt đầu cũng không thích tham gia những nơi náo nhiệt kia nữa, lặng lẽ theo chân cậu ấy đến thư viện. Cậu ấy dùng 1/3 tiền ăn của một tháng, tích góp lại, đăng ký một lớp ôn thi ielts. Vì vậy, khoảng thời gian sau đó tôi thấy cậu ấy thức đến 12h đêm để ôn bài trên lớp,
5h sáng dậy luyện nói và học từ vựng tiếng Anh. Trong một tháng, cậu ấy làm hết 4 quyển sách tham khảo dày cộp, hàng chục đề cương và bài tập tải từ trên mạng về. Lúc tôi nhìn lại hộc tủ của cậu ấy, chẳng biết từ khi nào đã chất đầy tài liệu và sách vở, mỗi trang giấy đều note lại cẩn thận, mỗi bài tập đều có ghi chú, tỉ mỉ đến không ngờ.

Khoảng thời gian theo chân cậu ấy này, là khoảng thời gian đầu
tiên sau hai năm tôi điên cuồng học tập đến vậy.

Được cậu ấy tiếp lửa, cuộc sống tôi cũng dần đi theo quỹ đạo.
Chúng tôi gặp những người bạn mới, những người bạn có những ước mơ to lớn, cùng
nhau giải đề, cùng nhau tranh luận, trao đổi tài liệu, học tập nghiêm túc cho đến
khi phòng tự học không còn một bóng người. Từ 7 giờ sáng đến 9 giờ tối, phòng tự
học ký túc xá, phòng tự học của trường, thư viện trường, nơi mà trước đây tôi
nghĩ nó lạnh lẽo và nhàm chán, tất cả đều kín người. Lớp người này đi, sẽ có lớp
người khác tiến vào. Lúc đó tôi chợt nhận ra, thế giới quan của tôi đang dần dần
thay đổi, hóa ra, xung quanh chúng tôi lại có nhiều người cố gắng đến vậy.

Học kỳ một năm 3, kết thúc với làn sóng dịch bệnh thứ 2, tôi
tăng 147 hạng, đứng thứ 76 toàn khoa. Nhìn thấy bảng điểm trên tay, tôi cứ tưởng
mình đang nằm mơ. Còn cậu ấy? Khoa của cậu ấy đông hơn chúng tôi, và cậu ấy lọt
top đạt học bổng. Lấy 5% sinh viên toàn khoa có thành tích xuất sắc nhất, vừa
khéo cậu ấy là người cuối cùng. Suy nghĩ lúc đó của tôi ấy à, kỳ diệu thật đấy,
còn có, tự hào nữa…

Học kỳ 2 diễn ra, vì vướng phải dịch bệnh nên hầu hết chúng
tôi đều ở nhà học online. Cậu ấy không đăng bất cứ một tin tức gì lên mạng xã hội,
nếu không phải cách vài ngày tôi đều gọi điện nhờ cậu ấy sửa bài dịch tiếng
anh, tôi thật sự nghĩ cậu ấy đã bốc hơi khỏi thế giới này.

Hôm 24/08, sinh nhật cậu ấy, tôi gọi điện chúc mừng sinh nhật.
Cậu ấy lúc đó nói với tôi “cảm ơn m nhé, sau này nhất định phải sống thật tốt đấy”.
Tôi không hiểu lắm, nhưng cũng rất vui vẻ. Tối hôm ấy, cậu ấy đăng một bài viết
lên Facebook, một bài viết hiếm hoi suốt mấy tháng qua, đó là giấy thông báo
trúng tuyển học bổng toàn phần của chính phủ Nga – Việt. Tôi kích động, gọi điện
một lần nữa chúc mừng. Tôi hiểu chuyện cậu ấy im lặng đến phút cuối, có lẽ là
vì sợ sẽ không ai tin tưởng cậu ấy, sợ hy vọng càng nhiều lúc thất vọng sẽ càng
đau. Vốn dĩ từ đầu, tôi đã xem nhẹ ước mơ to lớn đó…..

Thế giới này rất khốc liệt, nếu như cậu không cố gắng, thì sẽ
không bao giờ chạm được vinh quang! Có rất nhiều người, một khi đã xác định được
hướng đi của cuộc đời họ, họ sẽ liều mạng cố gắng cho bằng được. Bạn tin không,
một người quen nào đó của bạn, bỗng nhiên biến mất trên mạng xã hội. Có thể
không phải cậu ấy thật sự biến mất, mà là đang chuẩn bị một bất ngờ, lần sau xuất
hiện, sẽ khiến cả thế giới kinh ngạc…

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
viha的头像-Weibo24h.com
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容