CÓ BÀI VĂN NGƯỢC NÀO NGẮN KHÔNG, KIỂU RẤT LÀ NGƯỢC? (phần 6/6 )

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

“Nương nương, xin hãy tự trọng.”

Mộ Dung Chẩn khẽ nhíu mày và lùi lại nửa bước.

“Tự trọng?” Dường như ta nghe được câu nói đùa vui nào đó: “Điện hạ, ta là nữ nhân thanh lâu, người nói ta tự trọng, không cảm thấy nực cười sao? Ta đang hầu hạ phụ hoàng người mà người xông vào, người không tự trọng, rốt cuộc là người, hay là ta?”

Mộ Dung Chẩn không nói gì, ta chỉnh lại quần áo và tỉa tót lại mái tóc.

“Rất nhiều người nói ta giống với công chúa của đại triều trước. Nam nhân các người, thích nhất là kỹ nữ giống công chúa và công chúa giống kỹ nữ. Điện hạ chịu căn dặn ta những lời này, chẳng lẽ là cũng có tư tình với công chúa đó, thích lớp vỏ bọc này của ta rồi sao?”

“Ngươi câm miệng.”

Hai mắt Mộ Dung Chẩn thâm thúy, đôi mắt vốn rất dịu dàng lúc nãy đột nhiên trở nên lạnh lùng như băng, thật là bất thường, như thể đã bị ta nói trúng tim đen vậy.

Đây mới là dáng vẻ vốn có của chàng ta.

Ta không quan tâm, mà cười một cách vô tâm.

“Đất nước đã không còn, thì còn gì mà công chúa nữa chứ, tất cả đều là gặp ma cả. Điện hạ tiếp tục thưởng nguyệt thưởng tuyết đi, thần thiếp cũng không cản trở ánh mắt của người nữa, ta đi trước đây.”

Ta vừa xoay người đi, còn chưa đi được mấy bước đã ngã mạnh xuống đất. Mộ Dung Chẩn nghe thấy tiếng động liền đi tới, quỳ xuống và dìu ta dậy.

“Đừng chạm vào ta!”

Ta nhắm mắt lại, dùng ngón tay ấn nhẹ vào mắt rồi mở ra từ từ mở ra.

Mộ Dung Chẩn sững sờ nhìn vào nửa cánh tay của ta.

Trên cổ tay ta từng có vết sẹo, nên đã xăm vài đóa hoa mận để che đi, dưới làn da trắng như tuyết đó, đã khiến cho hình xăm trở nên vô cùng nổi bật.

“Ngươi, mắt của ngươi…”

“Vừa rồi ngắm bông tuyết rơi, khiến ta hoa hết cả mắt. Điện hạ còn muốn nhìn bao lâu nữa?”

Ta kéo tay áo lại, đứng dậy và vỗ vỗ lớp tuyết dính trên người.

“Thật vô lễ.”

Ta đi đã rất xa, nhưng Mộ Dung Chẩn vẫn nửa quỳ bên cạnh hòn non bộ, bất động hồi lâu.

Trở lại hoàng cung, ta vén tay áo lên, nhìn đóa hoa mận trên cổ tay dưới ánh nến, vết sẹo bên dưới vẫn còn đó, ta cười lạnh lùng một tiếng rồi ra lệnh cho hầu gái hầu hạ ta chải chuốt để lên giường nghỉ ngơi sớm.

Mộ Dung Tu cho ta ở cung điện nơi mẫu hậu ta từng sống, vật thị nhân phi. Phụ hoàng rộng lượng và mẫu hậu hiền lành xinh đẹp của ta đã vĩnh viễn rời bỏ ta, với một cách tàn nhẫn và nhục nhã nhất trên đời.

Ta nằm trên giường, nước mắt chảy dài ướt đẫm cả gối, các ngón tay nắm chặt lấy đệm chăn.

Mộ Dung Tu, Mộ Dung thị, nỗi hận thù đẫm máu của nhà họ Khương ta, ta nhất định sẽ khiến các ngươi phải trả đủ.

4

Dạo gần đây, xác suất gặp Mộ Dung Chẩn cao hơn một chút.

Đến thư phòng đấm lưng cho Mộ Dung Tu có thể gặp, đi dạo ngự hoa viên có thể gặp, thậm chí đi đến viện thái y để lấy thuốc cũng có thể gặp.

“Tuyên Vương điện hạ, một tháng mà đã gặp phải ngài năm lần rồi, đó thực sự là một vinh hạnh. Thần thiếp tuy xuất thân từ thanh lâu nhưng đều biết nam nhân trưởng thành nếu thường quanh quẩn trong hậu cung thì cũng không mấy tốt. À, hoặc có lẽ do các người mới trở thành hoàng tộc chưa được bao lâu nên các quy tắc vẫn còn chưa nghiêm ngặt.”

Ta mỉm cười tiến lại gần chàng ta, khẽ nghiêng người về phía trước, đồng tử của chàng ta sâu như đá vỏ chai, trông rất đẹp.

“Nếu không phải như vậy, ta sẽ nghĩ rằng người đã yêu ta rồi và đặc biệt đến đây vì ta đó.”

“Ăn nói hàm hồ.”

Giọng nói Mộ Dung Chẩn rất nhỏ, nhưng cũng không có tức giận.

“Đùa chút thôi, người như ta đây, điện hạ cũng sẽ coi thường thôi. Những lời khó nghe trong cung đó, ta đều biết cả.”

“Ta, không có—”

“Không có gì? Không có coi thường ta sao?”

Ta ngắt lời chàng ta, đứng thẳng dậy, mỉm cười và vuốt ve mái tóc dài trước ngực, nhìn cánh tay phải đang nắm chặt của chàng ta.

Chàng ta đưa cho ta thứ đang cầm trong tay, là một hộp thuốc mỡ.

“Tuyên Vương điện hạ, người nhìn nhận ta như thế nào, ta không hề quan tâm. Còn về phần thuốc mỡ, trong cung có nhiều như vậy, nếu người muốn tiếp cận ta vì cái này thì không được rồi.” Ta chế nhạo và đánh rơi hộp thuốc mỡ: “Nam nhân các người đều như thế cả. Một chút ân huệ nhỏ, mà đã nghĩ rằng ta nên mang ơn đội nghĩa, hoàn toàn không hề thật lòng với ta gì cả.”

“Tùy ngươi muốn nghĩ như thế nào thì nghĩ.” Mộ Dung Chẩn nhặt lấy thuốc mỡ và đặt vào trong tay ta: “Đây là loại thuốc kim sang thường dùng trên chiến trường, có tác dụng rất nhanh chóng. Ta chỉ mong vết thương của ngươi có thể sớm lành lại.”

“Vết thương trên cơ thể có thể lành lại, nhưng vết thương trong tim sẽ mãi mãi không bao giờ lành…”

Ta lẩm bẩm, thở dài và nhận lấy thuốc mỡ của chàng ta, trong vị đắng của thuốc có mang một chút mát lạnh.

Đó là một mùi rất quen thuộc, mũi ta bỗng nhiên chua xót, nước mắt tuôn rơi.

“Ngươi sao vậy?”

“Không sao. Mùi vị này hơi quen, khiến ta nhớ đến một vị cố nhân.” Ta đưa tay lau khô nước mắt, lắc lắc đầu: “Ta nhận rồi, cảm ơn người.”

Mộ Dung Chẩn cười nhẹ, trong ấn tượng của ta, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy chàng ta cười kể từ khi vào cung, trên gương mặt sắc xảo đó, đã hiện lên một vẻ dịu dàng hiếm thấy.

Chàng ấy là, lại nghĩ đến vị cố nhân nào nữa đây?

*

Đi săn vào mùa đông là một trong số ít hoạt động trong suốt mùa đông dài.

Tam vị hoàng tử đương nhiên không thể vắng mặt, còn trong số các phi tần, Mộ Dung Tu chỉ chọn ta đi cùng, thậm chí ngay cả hoàng hậu còn không thể đến.

Trong tấm lều lớn, Mộ Dung Tu quấn lấy ta ba ngày không ngừng nghỉ, cả ngày lẫn đêm.

Vào đêm thứ tư, khi hắn đã ngủ say, ta chán ghét mà gạt bỏ vòng tay đang ôm lấy eo mình, chống lại cơn buồn nôn và đi ra ngoài lều hít thở.

Đêm nay, là do Tuyên Vương đóng giữ.

Ta liếc nhìn Mộ Dung Chẩn với vẻ mặt thờ ơ, rồi đi đến bên cạnh một cây cột, ngồi xuống và ngắm nhìn mây và trăng trên bầu trời.

Mộ Dung Chẩn bước tới trước mặt ta.

“Điện hạ, người đã chắn tầm nhìn của ta rồi.” Ta xua xua tay: “Phiền ngài hãy tránh ra, ta muốn thưởng nguyệt.”

“Rốt cuộc tại sao ngươi lại vào cung? Cho dù là để trả thù, ngươi cũng cam tâm để bản thân chịu thiệt thòi vì ông ta sao? Đủ rồi… Ta chịu đủ rồi—”

Đột nhiên, Mộ Dung Chẩn cúi người đặt tay lên vai ta, hai mắt đỏ hoe, như thể đã bị kích thích rất nhiều, so với dáng vẻ điềm đạm lạnh lùng như thường ngày thì như hai người khác nhau vậy.

Ta phản ứng lại và không thể ngừng cười.

“Tam điện hạ, không nghĩ rằng người vẫn có thói quen nghe ngóng tiếng giường của người khác đó…” Ta tiến lại gần một chút: “Nghe có hay không? Giọng của ta. A—— Người làm đau ta rồi, buông ra.”

[Còn tiếp]

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容