Bạn thân! (3/3)

BẠN THÂN.

Bạn thân! (2/3) – Weibo24h.com

Hai người ngồi xuống một góc yên tĩnh, người bạn ngồi kế bên đã say còn tôi thì vẫn tỉnh táo. Cô ấy vừa nói đã bắt đầu nghẹn ngào, dần dần là tiếng khóc, khó khăn nói những chuyện đã qua một cách đứt quãng. Cô ấy nói cô ấy xin lỗi tôi, xin lỗi vì đã bỏ mặc tôi lúc tôi cần cô ấy nhất, nói rằng cô ấy biết mình sai nhưng mãi chẳng có dũng khí để nói ra.

Cô ấy kể rằng cô hiểu mỗi lời nói, hành động của tôi đều muốn tốt cho bạn bè nhưng cái cách tôi thể hiện quá nghiêm túc, tạo nên một vách ngăn vô hình giữa tôi và họ. Cô ấy bảo rằng chính cô đã nói với các bạn khác về cái tốt của tôi, cô mong rằng họ cũng dùng chân thành đối xử với tôi.

Cô ấy cứ vừa nói vừa khóc. Tôi không biết điều gì đã khiến cổ họng mình nghẹn đắng và sống mũi xộc cay, có phải chăng là do những gì cô ấy kể? Có phải chăng là do cô ấy khóc đau lòng như vậy bên cạnh tôi? Có phải chăng những lời ấy đã chạm vào vết thương cũ từ bao năm của tôi? Tôi thương người con gái này!

Phải biết rằng đã đến cả chục năm cô là người bạn thân duy nhất của tôi, là người trong đêm giao thừa năm 16 tuổi tôi đã thủ thỉ rằng:

Hứa với tao nhất định đừng bỏ tao lại một mình nhé, tao chỉ có mỗi mình mày là bạn thân thôi”.

À thì thoáng ngượng ngùng nhưng cô bạn ấy cũng gật đầu đồng ý với tôi! Là cô ấy đã nói một cách sến súa trên mạng rằng:

Hôm nay chỉ có hai đứa và ánh trăng

Chúng tôi đã cùng ở bên nhau đêm trung thu nữa đấy! Thế mà chả bao lâu sau, vì mấy con điểm số mà hiểu nhầm, cả hai im lặng, tôi thành kẻ đơn độc còn cô ấy có đủ bạn bè vây quanh nhưng liệu bên trong có vui? Tôi không ghen tỵ với cô ấy, mặc dù khi ấy hiểu nhầm trồng chất hiểu nhầm, tôi chỉ buồn thôi, buồn vì nghĩ rằng tình cảm bao năm cứ thế bỏ đi sao?

Thực lòng tôi càng không trách người bạn đã im lặng với mình trong thời gian tính bằng năm. Dù rằng những đêm đầu tiên nhận ra mối quan hệ của cả hai chẳng còn tôi đã khóc rất nhiều. Khóc như thất tình!

Giờ cô ấy nói những lời này, tôi tin là lời thật lòng, sự tin tưởng trong tình bạn hóa ra vẫn ở đấy thôi, cô ấy chả có lý nào phải giả vờ với tôi cả. Rồi tôi xin lỗi cô ấy, xin lỗi vì ngày đó đã tưởng rằng cô thực sự rời bỏ tôi, thực xin lỗi vì tôi cũng đã im lặng. Tôi ôm lấy cô ấy, vỗ nhẹ phía sau lưng như những lần cô ấy bật khóc vì hoàn cảnh gia đình hay vì thất tình.

Đừng khóc nữa, chúng ta bắt đầu lại!”

Chẳng thể ngờ, thứ giọng run rẩy ấy lại phát ra từ cổ họng tôi. Đôi mắt đỏ hoe mang theo vẻ mơ màng của người say rượu, cô gái ấy nắm lấy tay tôi, khó khăn nói:

Cứ tưởng mày không tha thứ cho tao, vậy thì sinh nhật của mày, nhớ rằng mày thích ăn bánh sinh nhật nhất.

Cuối cùng tôi cũng bật khóc thành tiếng, tôi không cố ngước mắt nhìn lên cao nữa, những dòng nước mắt nối tiếp nhau tràn ra, lăn trên má tôi ấm nóng. Đến mẹ tôi cũng không biết tôi thích ăn bánh sinh nhật!

Những người bạn khác thế nào, tôi đã không còn muốn biết ai chân thành ai giả dối nữa vì tôi vẫn sẽ lạc quan mà sống, vẫn cứ cười vui vẻ với những người cười với mình. Tôi chắc một điều là trong những ngày không nói chuyện với nhau cô ấy chưa một lần nói xấu tôi, trong những ngày còn nói chuyện với nhau cô ấy cũng chưa từng lợi dụng tôi.

Thế đấy, trong đám đông đã từng là bạn, vẫn luôn có một người bạn thân nghĩ đến mình, vẫn luôn nhớ ngày sinh của mình, nhớ sở thích của mình, thật tốt!

Tôi nhận ra mình có thể sống với cô đơn nhưng không thể sống mãi như vậy, nó chỉ là một cảm xúc vừa lạnh lẽo vừa tĩnh lặng mà tôi cảm nhận được từ cuộc sống muôn màu muôn vẻ. Chúng ta có thể có nhiều bạn nhưng không cần tất cả đều chỉ tốt với một mình mình, xoay quanh mình; chỉ cần một người chân thành với mình cũng đủ rồi.

Đừng tham lam, hãy biết thế nào là vừa đủ. Vừa đủ mức âm lượng nhạc sẽ hay, người cũng không bị tổn thương, không làm ai khó chịu; vừa đủ muối canh sẽ ngon, nếu cho quá nhiều muối, canh sẽ mặn, ai là người uống được đây? Nếu cố uống thì bản thân liệu có vui vẻ? Niềm vui cũng vậy, vừa đủ thôi, cười lớn quá sẽ đánh thức nỗi buồn đang ngủ say.

Mỗi người có một khái niệm “vừa đủ” khác nhau, bạn đừng áp đặt “vừa đủ” của người khác vào bản thân mình. Người ta có thể có nhiều hơn một người bạn thân nhưng bạn thì chưa chắc, tôi thì chỉ có một mà thôi. Người có thể ăn hai bát cơm một bữa, người thì ăn miệng bát, có người thì không ăn bát nào,…miễn là họ thoải mái. Người vui vẻ nơi phố thị, người không hợp chốn huyên náo, người lại tìm về non xanh thanh tịnh. Người có thể gánh vác được bao nhiêu, chuyện này chẳng thể cưỡng cầu.

Mỗi người có một cuộc đời riêng biệt, tôi có một người bạn thân là vừa đủ.

Còn bạn, vừa đủ hạnh phúc với bạn là mấy người bạn thân? Cũng một hay nhiều hơn hay thậm chí là không?

Trích: Những ngày vỡ đôi
(Tác giả: Xanh Lam)
© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容