[Zhihu] Có câu chuyện ngược nào làm bạn khóc không?

Công chúa đã già rồi.

Cánh tay thịt nàng yêu thích nhất đã chẳng còn cử động được nữa, chỉ có thể ăn chút kẹo đậu phộng với khuê mật để giải toả nỗi chán chường.

Cả đời này nàng không thành gia lập thất, chỉ vì một lý do đơn giản, nàng béo đến mức không ai chịu hỏi cưới nàng làm vợ.

Thật ra công chúa không muốn kể cho ai biết… rằng nàng cũng có người trong lòng.
Mà người đó, đã từng nói muốn lấy nàng về làm vợ.

Lúc công chúa 16 tuổi, nàng đã chạm mốc 100 cân rồi. Hoàng huynh còn tự mình đặt cho nàng một biệt danh rất đỗi thanh lịch: thịt tinh tinh

Các cận thần quan lại vô cùng sợ hoàng thượng sẽ ban “thịt tinh tinh” về nhà mình, những công tử mỗi khi nhìn thấy công chúa xuất hành cũng đều vắt chân lên cổ bỏ chạy. Đây âu cũng là một cảnh quen thuộc ở kinh thành.

Thế nhưng rắc rối chưa bao giờ buông tha cho nàng. Năm đó, sau chiến thắng của quân đội Tây Bắc, hoàng đế tổ chức tiệc chiêu đãi quần thần, những người trong hoàng thất thưởng rượu và nói chuyện phiếm trong hoa viên.

Có người nói: “Nếu hoàng thượng có thể định hôn sự cho công chúa thì mấy người chúng ta an toàn rồi”

Trương công tử phủ Tể tướng thở dài một hơi: “Phải đấy, mũi ta đã bị thọc 2 lần rồi. Hôm qua cha còn mắng ta không biết quên mình vì nước cơ đấy. Sách thánh đọc để hết trong bụng chó rồi”

Người nào đó nói: “Vậy huynh trả lời sao?”

Trương công tử: “Ta nói nếu cha mà bắt con cưới thịt tinh tinh về làm vợ, con sẽ lập tức vì nước hy sinh thân mình”

Vừa hay công chúa đang đứng dưới bóng râm của cái cây gần đó. Giờ đi ra cũng không được mà không ra cũng chẳng xong. Nàng chỉ còn cách thập thò lén nhìn xem mấy vị công tử này là những ai, chỉ là nâng người đứng dậy thôi, không tốn sức lắm.

Đúng lúc này, trên tán cây đỉnh đầu nàng truyền đến một giọng nói phiêu diêu tự tại: “Mấy vị cả ngày trà dư tửu hậu, ta thấy tiểu công chúa cũng chẳng thèm để mắt đến các vị đâu”

Đương tầm hoa hạnh nở rộ, thiếu niên ấy ngồi trên cành cây giữa những đoá hoa hỗn loạn tung bay, nhướng mày nhìn bọn họ nở nụ cười.

Trương công tử thẹn quá hoá giận, chỉ tay vào hắn chất vấn: “Ở đâu ra kẻ trộm thế này! Không hiểu thế nào là phi lễ chớ nghe sao! Lại còn nói những lời bất kính!”

“Trộm?” Thiếu niên đang ngồi trên ngọn cây chợt nhảy xuống, còn chưa có ai kịp nhìn rõ dáng người hắn thì hai tay Trương công tử đã bị bắt chéo sau lưng đưa lên ngọn cây.

“Trương công tử cũng là người luyện võ mà đúng không? Nhưng với thân thủ đáng chê cười này của công tử, còn nói là không phải suốt ngày chỉ biết trà dư tửu hậu?”

Người thiếu niên nói xong, xung quanh liền nổi lên một trận cười vang. Trương công tử uất thẹn đến nỗi mặt đỏ bừng, liều mạng giãy ra nhưng đáng tiếc làm cách nào cũng không thoát ra được.

“Nghe nói công chúa 3 tuổi có thể viết, 4 tuổi có thể làm thơ, 10 tuổi vẽ tranh chúc thọ tiên hoàng, nữ tử như vậy há lại để cho các ngươi chê là hạng người vô dụng, khinh khi chọn ba lấy bốn? Các ngươi thì có cái gì? Chẳng qua là cậy danh gia thế tộc mà hất hàm kiêu căng với các nam tử khác mà thôi”

Thiếu niên cười rộ lên, mặt mày sán lạn, rạng rỡ tựa ánh mặt trời. Lúc này hắn mới buông lỏng tay Trương công tử ra, họ Trương ngay lập tức lảo đảo ngã nhào xuống đất. Những người bên dưới vừa kinh sợ nhảy ra xa vừa nói: “Rốt cuộc ngươi là người phương nào!”

Thế nhưng chàng thiếu niên kia chỉ lười biếng cười, nói một câu: “Chỉ là quân Tây Bắc vô danh chi sĩ mà thôi”

Suốt đêm đó công chúa ngồi trước gương đồng hồi lâu. Lần đầu tiên nàng căm hận chính bản thân mình sao lại béo đến nỗi gương không soi đủ. Nàng đã tìm ra cái người tự xưng là “vô danh chi sĩ” kia rồi. Chuyện này cũng chẳng khó lắm, suy cho cùng mấy tướng lĩnh trẻ tuổi không nhiều. Hơn nữa người này không phải vô danh, hắn tòng quân mới một năm đã lập được công lớn. Cách một tấm bình phong, nàng cho triệu kiến chàng thiếu niên nọ.

“Ngày đó ở ngự hoa viên, tạ ơn công tử nói đỡ cho ta” Công chúa nghĩ cả nửa ngày mới chọn ra được một lời thích hợp

Thiếu niên trầm mặc hồi lâu, lâu đến nỗi công chúa cho rằng nàng đã doạ hắn sợ.
Hắn nói: “Sớm biết công chúa nghe được những lời vô sỉ này, thần nên đánh gãy một chân của bọn họ mới phải!”

Công chúa bị hắn đùa, thích thú nở nụ cười. Hai người cách một tấm bình phong thoải mái nói chuyện phiếm. Đây là lần đầu tiên công chúa gặp được một nam nhân không bị trói buộc bởi lễ tiết như vậy.

Nói một lúc nàng mới dè dặt nói ra vấn đề chính: “Công tử có nguyện ý làm phò mã của ta không?”

Quân Tây Bắc ngày mai phải lập tức lên đường xuất chinh. Trận chiến này e rằng gian nan, nếu bây giờ không nói nàng sợ sẽ không còn cơ hội nữa.

“Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, nếu công tử đồng ý thì ở lại kinh thành đi, không cần xuất chinh”
Nàng buồn buồn nói, nghĩ rằng dùng điều kiện như vậy sẽ giữ chân được người trong lòng mình.

Thiếu niên kia vẫn ngồi trầm mặc. Công chúa chua xót nở nụ cười tự giễu, hỏi: “Công tử chê ta béo ú, xấu xí sao?”

“Không không không không” Thiếu niên vội vàng phủ nhận
“Tính tình công chúa tiêu sái, cởi mở, lại tài hoa hơn người, là tấm gương cho mọi nữ tử trong thiên hạ, sao thần có thể chê người được? Chỉ là…”

Ngoài bình phong, thiếu niên ngồi thẳng lưng, nghiêm túc nói: “Vì nước chiến đấu là trách nhiệm của quân nhân. Lần này xuất chinh, nếu có thể sống sót trở về, thần sẽ lấy người”

Ngày quân Tây Bắc xuất chinh cũng là ngày công chúa bắt đầu giảm béo. Nữ nhân vì dung mạo của mình cũng có thể bỏ thịt giò xuống, cả ngày chỉ ăn vài miếng cải trắng, cột bao cát lên người chạy vòng quanh ngự hoa viên. Nàng còn chạy lên núi giả viết bốn chữ “đợi ngày trở về”, mỗi ngày lên nhìn thấy dòng chữ này liền có động lực tiếp tục cố gắng. Quân Tây Bắc khổ chiến ròng rã hai năm, toà núi giả to đến thế mà nay nét mực đã phủ kín không còn lấy một chỗ trống.

Sĩ khí của quân sĩ không cao, hoàng thượng muốn ngự giá thân chinh, nhưng người không có con trai nối dòng nên các đại thần cùng đồng lòng kiên quyết không đồng ý.

Công chúa: “Ta và hoàng huynh cùng một mẹ sinh ra, để ta đi đi”
Hoàng thượng: “Muội chỉ là một nữ nhân, đừng làm loạn”
Công chúa: “Hoàng huynh à, không ai đánh nữ nhân đâu…”

Cuối cùng, công chúa toại như ý nguyện thay hoàng thượng đi chấn chỉnh sĩ khí quân Tây Bắc. Đi cùng nàng có Trương công tử, trước khi đi hoàng thượng còn thân thiết nhìn mặt đếm trên dưới cửu tộc nhà hắn có những ai. Lần đi này mất cả 2 tháng, cuối cùng cũng đến được nơi Tây Bắc đầy nắng và cát vàng.

Trưởng công chúa đích thân tới đã làm cho sĩ khí tăng cao, các binh sĩ truyền tai nhau: “Triều đình không bỏ mặc chúng ta!”
“Công chúa đến rồi! Trận này chúng ta tất thắng!”

Thế nhưng, trong vô vàn binh sĩ, nàng lại không tìm thấy thiếu niên của nàng. Đây chính là chiến trường, mỗi ngày đều có vô số thiếu niên thây bọc trong da ngựa. Trương công tử đứng bên cạnh nhẹ giọng khuyên nhủ: “Không bằng trước tiên đi tiếp kiến chủ soái chút nhé?”

Khổ chiến ròng rã 2 năm, tướng quân đã thay đổi mấy người. Khoảnh khắc công chúa xốc lều lên, nàng liền nhìn thấy người trong lòng mình. Thiếu niên ngày nào đã đen đi nhiều, mặc bộ khôi giáp của tướng quân, cả người lộ ra khí chất oai hùng.

Hắn cười rộ lên, vẻ mặt vô cùng phấn chấn: “Công chúa, sao người lại gầy thế này!”
Hắn lại nói tiếp: “Nhưng rất đẹp!”

Gương mặt công chúa lúc này đã thấm đẫm nước mắt, nàng nói “Ngươi không chết, thật tốt quá”
Nàng nói: “Hai năm qua điên cuồng giảm cân mất cả nửa mạng, chính là muốn dùng bộ dáng xinh đẹp nhất đến hỏi ngươi, ngươi có nguyện ý lấy ta không?”

Thiếu niên ngẩn người, mãi lâu sau mới mở lời: “Thật xin lỗi, ta không thể”

Công chúa sửng sốt. Nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới mình sẽ nhận được đáp án này, phản xạ có điều kiện nhẩm tính trên dưới cửu tộc của thiếu niên mới phát hiện ra thậm chí mình còn không biết tên họ đầy đủ của hắn.

“Họ tên đầy đủ của ngươi là gì?” Công chúa nghiêm mặt hỏi

“Thần tên… Hoa Mộc Lan”

Nói xong thiếu niên cởi bỏ khôi giáp, cầm tay công chúa đặt lên ngực mình.

Công chúa: ?????????

Thiếu niên: “Thật ngại quá, ta quên mất ngực ta lép”

Mà kể cả có lép, bề ngoài vừa đen vừa gầy, thiếu niên đã lộ ra nét nữ nhân không thể che đậy.

“Cha ta tuổi già sức yếu, đệ đệ ta lại là người yếu đuối, mà từ nhỏ ta đã muốn tòng quân trả nợ nước, cho nên lúc có thông báo trưng binh ta liền đăng kí” Thiếu niên lại nói: “Lúc ngươi nói với ta những lời đó, ta rất bối rối, nhưng người là một cô nương tốt, ta không muốn làm người buồn”

Công chúa ngẩn người ngã ngồi trên nền đất, hồi lâu sau nàng mới đứng dậy, rút bội kiếm bên người Hoa Mộc Lan ra đặt trên cổ nàng: “Ngươi xem ta là cái gì? Ngươi đem tôn nghiêm hoàng gia để ở đâu?”

“Ta không nghĩ tới ta có thể sống sót quay về gặp người” Hoa Mộc Lan nói: “Ta nghĩ dù sao ta cũng chỉ là cái xác phơi thây nơi chiến trường. Còn người chỉ cần biết, người là một cô gái tốt, nhất định sẽ có người tài đức vẹn toàn muốn lấy người làm vợ…”

Hoa Mộc Lan không nói tiếp nữa, nàng chỉ có thể liên tục dập đầu trên nền đất: “Xin công chúa ban cho ta cái chết!”

Trương công tử quỳ theo, khóc lóc cầu xin: “Xin công chúa suy nghĩ lại, tam quân không thể không có tướng!”

Công chúa lạnh lùng nhìn nàng, qua một lúc nàng ném kiếm xuống đất, nói một tiếng thanh thuý: “Ban chết thì lợi cho ngươi quá. Hoa Mộc Lan, ta lệnh cho ngươi phải sống, đánh bại Nhu Nhiên. Nếu ngươi dám chết, tru di cửu tộc”

Công chúa ngồi trên xe ngựa ăn ngấu nghiến thịt chân giò, rõ ràng vẫn là thịt non mềm như xưa, nhưng chẳng biết vì sao ăn lại không ra vị gì.

“Mặt mũi của hoàng gia không thể khinh nhờn. Nếu hắn đồng ý, hắn chính là phò mã đương triều. Nếu hắn không chịu, xử trảm miễn ân xá!”
Lời này 2 năm trước hoàng huynh đã từng nói qua 2 lần, cả 2 lần nàng đều trả lời như nhau: “Nếu huynh muốn giết chàng thì phải bước qua xác ta đã”

Hoàng đế thở dài nói: “Trẫm không bảo vệ nổi muội rồi”

Trận Tây Bắc kéo dài, trong dân gian tiếng oán than dậy đất. Lúc này địch quốc cử triều thần đưa ra đàm phán, nhường 2 thành trì, trưởng công chúa hoà thân. Nhóm cựu thần quỳ đầy điện, cầu hoàng thượng vì nước vì dân mà chấm dứt chiến loạn. Trương công tử cũng cầm đầu nhóm thần tử quỳ gối ở một bên. Trương công tử là Trạng nguyên, tấm lưng thẳng tắp, không nói nửa lời thừa thãi: “Giờ đây phải nương nhờ ác tặc, ta là đấng nam nhi, còn mặt mũi nào sống ở hậu thế!”

Những lời này rơi vào tai công chúa, nàng cười cười nói: “Người này vẫn còn khinh thường nữ tử thật đấy!”

Trước trường sinh điện thiên tử tức giận, dưới chân rồng máu chảy thành sông, thế nhưng cuối cùng công chúa vẫn phải gả đi, mang theo sính lễ là hai toà thành trì.

Lang chủ của địch quốc râu ria xồm xoàm, so với tổ phụ của công chúa còn già hơn. Hắn dường như không có nửa phần hứng thú với hôn lễ này, ngồi trên ghế dựa bọc da sói ngạo nghễ nhìn nàng nói: “Phụ nhân kia tại sao không quỳ!”

Nàng mặc bộ hồng y, gió thảo nguyên làm tà váy bay phấp phới, chưa lúc nào nàng xinh đẹp như thời khắc này.

Nàng nói: “Ta là thiên gia hoàng thất, trên quỳ thần linh, dưới quỳ thiên tử. Còn người nào có thể khiến ta quỳ gối?”

Lang chủ đứng dậy cho công chúa một cái bạt tai làm nàng ngã nhào trên mặt đất.

“Ngươi cho rằng ngươi là ai! Chó chết! Tên hoàng đế yếu đuối kia của các ngươi sớm muộn gì cũng phải quỳ dưới chân ta thôi!”

Đúng lúc này, một loạt mũi tên phóng đến chiếc ghế da sói. Những tiếng hò hét nổi lên bốn phía, bụi đất mịt mù, trong biển cát loạn có lá đại kì viết một chữ “Hoa” theo gió bay phấp phới. Đó là chủ soái tam quân, đó là người đã khắc chế được bầy sói Nhu Nhiên 2 năm trời!

“Vì công chúa!”

Người tướng quân trẻ tuổi giơ trường kiếm lên giận dữ hét lớn. Bên cạnh hắn là Trương công tử, người vừa từ cõi chết trở về, trên đầu toàn máu là máu. Hắn cũng ngồi trên lưng ngựa hét lên: “Vì công chúa! Vì công chúa!”

Chàng thiếu niên năm đó trêu cợt cưới thịt tinh tinh là “vì nước hy sinh thân mình”. Thế nhưng hôm nay, trên chiến trường nhuốm mùi máu tanh và cát bụi, mới làm cho chàng thiếu niên ấy hiểu một điều, cái gì mới gọi là tử sinh vệ quốc.

“Một đám oắt con, tới tìm chết!” Lang chủ tức giận cầm lấy trường kiếm đi nhanh xuống dưới. Nhưng mới đi được nửa đường liền phát hiện tầm nhìn trước mắt là một mảnh mơ hồ. Máu, máu trào ra như suối. Một chiếc trâm cài tóc đâm xuyên qua cổ họng hắn. Vị công chúa mỏng manh kia lui về sau từng bước, bộ váy đã bị máu tươi nhuộm đỏ, nhưng nàng lại sảng khoái nở một nụ cười. Nay lấy mạng ngươi, lấy máu ngươi tế trăm dân của ta, an ủi linh hồn họ.

Công chúa nói với khuê mật: “Lúc ấy, ta vốn là muốn cùng lang chủ kia đồng quy vu tận. Ít nhất cũng phải cho hắn biết, nữ nhân chúng ta cũng có tinh thần sắt đá, không nghĩ tới ngươi lại tới cứu ta”

Hoa Mộc Lan ngắm nhìn hoàng hôn nơi chân trời, vô cùng giống máu nhuộm đỏ rực ánh chiều tà ngày đó.

“Sao lại không đến được? Khi đó ta mặc lên mình bộ khôi giáp, cầm lấy trường kiếm, chính là hy vọng công chúa người có thể ở nhà ăn chân giò như vậy”

Công chúa nở nụ cười: “Giống như lúc đó ta gầy như vậy, chính là để cho lang chủ kia mất đi cảnh giác”

“Sắc trời cũng không còn sớm nữa, ta nên trở về thôi”

“Ừ, Trương lão thừa tướng chắc là đang nóng vội lắm rồi”

Hai người nhìn nhau cười, chậm rãi tản bộ dưới chiều tà.

“Hoa Mộc Lan, cảm ơn ngươi”

“Lão thái bà này nói nhảm cái gì đấy, cảm ơn ta làm gì?”

Cảm ơn ngươi vì đã để ta gặp được ngươi, cả đời vinh quang cơ khổ, vui vẻ đón nhận. Cảm ơn ngươi để ta là chính ta, nửa đời sau không vì bất cứ kẻ nào mà sống, làm một nữ tử, ung dung tự tại.

Nếu bạn thấy bài viết hữu ích đừng quên dành tặng tác giả 1 like nhé ^^!

Bài viết đã được bảo vệ bản quyền bởi:

Content Protection by DMCA.com
Group: Chia sẻ tin tức Weibo24h

Group chia sẻ tin tức Wibo24h

Admin: Trần Ngọc Duy

Trang Facebook của admin

Group: Hội Tự Apply học bổng Trung Quốc

Group chia sẻ, hướng dẫn, hỗ trợ tự Apply học bổng Trung Quốc

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容