Bạn từng có trải nghiệm kinh dị chân thực nào không?(1/6)

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

[知了] (95 lượt thích)

Gia đình tôi ở nông thôn, tuy nhiên khu vực nông thôn nơi gia đình tôi ở vẫn khá gần thành phố nên cũng không đến nỗi nào. Nhà tôi nằm ở mặt đường chính của thôn, xe cộ đi qua đi lại nhiều. Câu chuyện xảy ra vào mùa đông khi tôi khoảng mười một tuổi.

Khi tôi còn nhỏ, nhà vệ sinh ở nông thôn vẫn là kiểu nằm ở bên ngoài nhà dân. Vào một hôm, khoảng mười giờ tối, tôi đột nhiên cảm thấy đau bụng và đòi bố đi nhà vệ sinh với tôi. Bởi vì tôi không dám đi một mình. Bố đợi tôi bên ngoài nhà vệ sinh. Nhà vệ sinh ở nông thôn thường được xây bằng gạch, để trống ra hai ô gạch làm cửa sổ để lấy ánh sáng và thông khí nữa. Chính là ở cái lỗ trống đó, khi tôi ngửa đầu lên, tôi đã nhìn thấy một khuôn mặt không có ngũ quan. Sở dĩ tôi nhìn thấy rõ ràng là bởi vì nhà hàng xóm đang bật đèn nên có ánh sáng hắt vào trong đây. Đó là một khuôn mặt màu đen không có ngũ quan. Nhưng tôi có thể cảm nhận được rõ ràng rằng nó đang nhìn tôi. Tôi rất muốn hét lên, nhưng tôi lại không thể kêu ra được tiếng gì cả. Khuôn mặt đó nhìn tôi một lúc rồi đã tự nó biến đi mất rồi. Sau đó, tôi đã khóc và kể lại với bố tôi về câu chuyện vừa nãy, bố tôi nói rằng có lẽ tôi đã nhìn nhầm rồi, có thể đó là thứ gì đó khác thôi. Nhưng đến đêm hôm đó thì tôi lên cơn sốt cao, thần trí không được tỉnh táo cho lắm. Uống thuốc rồi cũng không thấy ăn thua gì. Sau đó mẹ tôi liền nghĩ rằng muốn đi xem xem có phải tôi đã gặp phải thứ gì đó không sạch sẽ rồi hay không.

Trong nhà tôi có một bà biết xem một chút về phương diện này. Đặc biệt là vuốt đũa. Tức là dựng thẳng cái đũa vào một chiếc bát đầy nước, sau đó bắt đầu nói về những người thân đã qua đời trong gia đình. Xem xem đọc đến tên ai mà cái đũa dựng thẳng lên thì người đó chính là người trở về thăm nhà đấy. Thông thường thì nếu như là người nhà thì chỉ cần vung một nắm gạo ra để tiễn người đó đi là xong, nhưng mà hôm đó, bà đã đọc tên những người đã mất trong nhà một lượt rồi thế mà không có cái đũa nào dựng thẳng lên cả. Lúc này bà liền nói ngay: “Thế thì đã gặp phải một người qua đường xa lạ rồi.” Thế là bà liền đọc một câu gì đó mà tôi quên mất rồi, nói chung là sau khi bà đọc xong thì cái đũa đã dựng thẳng lên ngay lập tức. Sau đó bà kêu mẹ tôi đi vào bếp lấy ra một con dao thái rau, bà vừa lẩm nhẩm nói: “Đứa trẻ bé nhỏ như vậy mà ngươi cũng giày vò được, ngưới có lương tâm không vậy hả?”, vừa cầm con dao chặt xuống đầu cái đũa một phát. Kỳ lạ thật đấy, đầu đũa bị chặt làm đôi thật. Sau đó, bà kêu mẹ tôi đem bát và đũa ra để ngoài cửa Nam, không lâu sau là tôi khỏi.

Ngày hôm sau, bà đã hỏi bố tôi xem những chiếc xe đi qua đi lại đây có vấn đề gì đặc biệt không. Lúc đó, bố tôi mới nhớ ra là tối hôm qua, có một ông già bị đau tim và được đưa lên xe cấp cứu đi đến bệnh viện. Nhưng ông ấy đã qua đời trước khi được đưa đến bệnh viện. Mà chiếc xe cấp cứu đó đã đi qua con đường lớn trước cửa nhà tôi. 

[当了个当] (54 lượt thích)

Tôi là tài xế lái xe tải lớn, có một năm tôi cùng mấy ông bạn lái xe đi qua một con sông đã khô cạn được lâu năm rồi, cây cầu bắc qua sông đã được tháo dỡ và đang được xây dựng mới lại, vì thế mà toàn bộ xe cộ đi qua đây phải đi xuống gầm cầu. Hôm đó một chiếc xe tải lớn bị hỏng giữa sông, vì thế mà xe của tôi cũng bị chặn đứng lại dưới sông. Tôi nằm ngủ mơ mơ màng màng luôn trên ghế lái, một lúc sau thì tôi xuống xe đi vệ sinh nhẹ, khi lên xe tôi đưa mắt nhìn đồng hồ thì thấy đã đúng 12 giờ đêm rồi, tôi lại nằm xuống và tiếp tục ngủ. Trong khoảng thời gian đó, tôi cũng có chuyện trò vài câu với ông bạn của mình, sau đó dần dần thì tôi buồn ngủ quá nên cảm giác như đã ngủ thiếp đi rồi, nhưng mà không phải như vậy đâu, tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng ông bạn nói chuyện nhé! Chính vào lúc đó, tôi đã nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo choàng trắng ôm một đứa trẻ mặc váy trắng, đi về phía tôi, người phụ nữ có mái tóc dài che mặt, bước đến trước mặt tôi đưa đứa trẻ ra và bảo tôi ôm nó. Tôi đã không đưa tay ra nhận đứa trẻ, tôi đã nói là tôi không bế đâu nữa cơ. Nhưng người phụ nữ ấy cứ đưa đứa trẻ cho tôi, tôi dùng sức đẩy mạnh ra, cứ đẩy qua đẩy lại ba bốn hiệp là tôi bắt đầu mất nhẫn nại! Tôi hét lên, “Đã bảo là tôi không bế đâu rồi mà”, rồi sau đó tôi tỉnh lại, ngồi bật dậy! 

Còn tiếp, mời bạn đón xem phần sau ở blog của mình!!

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容