CÓ MỘT CÂU CHUYỆN MA LẠNH SÓNG LƯNG NÀO SẮP DOẠ CHẾT TÔI KHÔNG?(8/8)

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

Chương bốn

Âm thanh của Mặc Tu lắng xuống mất mát, hình như có chút bị thương.

“Tôi vẫn nhớ anh.” Tôi lái xe, vô lăng mở ra đóng vào: “Anh chính là con rắn đen đó trong giấc mơ của tôi.”

“Ha…” Mặc Tu dường như tự ti thấp giọng cười một tiếng.

Mặc dù tôi nghe thấy giọng nói của anh ấy có gì đó không ổn, nhưng tôi không có thời gian để ý đến anh ấy, tôi quay đầu lại và liếc nhìn vào kính chiếu hậu.

Trần Quân vừa rồi bị nước cuốn trôi, vậy mà lại bò lên lại, đứng ở phía sau xe, đưa tay về phía xe của tôi.

Con rắn quấn quanh tay Trần Quân, đầu rắn theo hắn ngẩng đầu về phía xe phun lưỡi rắn ra, như là “rít rít”, cái âm thanh gọi tôi đó lại bắt đầu vang lên.

Và trong khu rừng bên cạnh dường như có một sự xúi giục nào đó, ngay cả tiếng gió thổi qua những tán cây, dường như đều đang gọi tôi: “Long Linh, Long Linh!”

“Đi mau, đừng quay đầu, càng đừng nhìn mắt của con rắn đó.” Âm thanh của Mặc Tu trở nên nặng nề.

Tôi lần đầu tiên lái xe, chiếc xe trên đường núi giống như hình rắn, nhất thời chân tay lúng túng, làm sao rảnh rỗi mà quay đầu lại.

Đang lái xe lắc lư, khi đột nhiên đi ngang qua mép một vách núi, một vài con rắn trực tiếp rơi thẳng từ nửa cây nghiêng xuống kính chắn gió.

Những con rắn đó lượn lờ xung quanh, nhe răng nhếch miệng cách lớp thủy tinh gầm lên với tôi.

Tuy nhiên, Mặc Tu vẫy tay một cái, một dòng nước đã tràn qua, cuốn trôi tất cả những con rắn.

Trên đường đi thỉnh thoảng có rắn rơi xuống, đều bị Mặc Tu dùng nước cuốn đi, tôi toàn thân toát mồ hôi lạnh lái xe.

Chính vào lúc chiếc xe tiến vào thôn, tôi xa xa nhìn thấy bia đá đầu thôn, nặng nề thở phào một hơi.

Một cái đánh lái lệch hướng, đầu xe trực tiếp lao đến đâm vào bia đá, chết máy rồi.

“Vào thôn, tìm bà nội em.” Thân hình của Mặc Tu ngày càng nhạt, nói với tôi: “Sau khi lấy được ngọc bội rắn đen, em chỉ cần nhỏ máu lên là được rồi. Nhưng chiếc quan tài rắn đó nhất định phải đào ra, phơi nắng.”

Anh ta vừa nói liền không nhìn thấy nữa, tôi vội vàng xuống xe, tháo xuống cái cặp sách ở trên lưng.

Tôi thấy một người ăn mặc rách rưới, râu tóc loạn thành một đoàn, mặt mày lấm lem đến mức không nhìn rõ ngũ quan, cúi khom người, hai tay buông thõng tay, cười khà khà quái dị với tôi.

Người này là Ngưu Nhị, đầu óc có chút vấn đề, bình thường chính là loanh quanh khắp nơi ở trong thôn, mọi người làm chuyện ma chay cưới hỏi gì, ông ấy liền đến xin ăn.

Tôi bận rộn lấy trong ba lô ra một hộp bánh quy đưa cho ông ấy, vừa định vào thôn.

Ngưu Nhị lại chắn tôi lại, vừa kéo mở bánh quy, vừa nhìn tôi cười khà khà quái dị: “Cô không thể vào, có rắn đi theo cô, một con rất lớn, không có thân thể, thật quá doạ người. Cô không thể đi vào!”

“Không có rắn.” Tôi tưởng rằng thứ ông ấy nó là Mặc Tu, vội vàng quay đầu nhìn bên cạnh, nhưng Mặc Tu không ở đây.

Ngưu Nhị chỉ vào cái bóng phía sau tôi, ăn bánh quy cười khà khà, nghiêng người đến trước mặt tôi, như thể thì thầm điều gì đó.

Cẩn thận nói: “Tôi nó cho cô biết, là con rắn bị ba cô Long ngâm rượu đánh chết đó. Nó không có thân thể, nhưng sẽ đến trả thù các người. Nó đến tìm cô rồi…”

Nhìn theo ánh mắt của anh, lúc này đang là khoảng mười giờ sáng, mặt trời vừa phải, bóng tôi bị kéo dài, nhưng đó căn bản không phải là bóng người, ngược lại giống như là bóng rắn đang chậm chạp uốn lượn.

Quần áo của tôi vốn đã ướt, lúc này càng thêm toát mồ hôi lạnh.

Bận rộn lấy trong ba lô ra một chai đồ uống, nhét cho Ngưu Nhị, nhân lúc ông ấy đang xách đồ uống, lách mình chạy về phía ngôi làng.

“Long Linh, cô không thể vào. Haha, con rắn này chính là tìm nhà họ Long các người, haha…” Ngưu Nhị ở phía sau hét, lại không có đuổi theo.

Tôi một mạch chạy đến nhà, bà nội đang cho gà ăn, nhìn thấy tôi trở về, mấy con gà vốn tụ lại dưới chân bà nội ăn thức ăn, toàn bộ bị doạ đến mức chạy tán loạn, vỗ cánh và chạy vào chuồng gà.

Bà nội bưng bát thức ăn nhìn tôi, theo ánh mắt của tôi mà nhìn bóng rắn kéo dài trên mặt đất. 

Hai mắt bà lóe lên, trầm giọng nói, tựa hồ đã dự liệu từ lâu: “Long Linh, đứng yên, chờ bà nội một lát.”

Tôi đứng ngoài cửa, nhìn bà nội nhất thời có chút hoảng hốt, không biết bà nội muốn làm gì.

Nhưng chẳng được bao lâu, bà ngoại cầm một con ngỗng to toàn thân trắng như tuyết ra, xách con ngỗng đột nhiên ném về phía bóng của tôi.

Con ngỗng trắng to lớn bị bắt đã thở gấp, bị ném lên không trung, giương cánh vỗ hai lần, vươn cổ kêu “quác quác”.

Ngỗng là động vật cắn người, tôi mỗi năm trở về nhìn thấy con ngỗng trắng lớn này liền sợ hãi, ba tôi đã nói mấy lần muốn nấu thịt ngỗng ăn, đều bị bà nội mắng quay về.

Theo bản năng muốn tránh, nhưng bà nội lại hét lên: “Đừng nhúc nhích!”

Tôi lập tức chỉ có thể đứng cứng ngắc, nhìn bà có chút khó hiểu. 

Con ngỗng trắng to lớn rơi vào bóng tôi, chân giẫm bộp bộp hai cái, tìm đúng phương hướng, quả nhiên vươn cổ rất dài, giang hai cánh to ra, bàn chân to giẫm mạnh theo cái bóng phát ra tiếng bộp bộp, nhào về phía tôi.

“Long Linh, đừng động đậy.” Trong đầu Mặc Tu cũng đang trầm giọng giải thích với tôi.

Ngỗng cắn người, vô cùng đau, nó kẹp một miếng vẫn không hả giận, phải không ngừng mổ cắn.

Tôi bị cạp liên tiếp mấy miếng, trong lòng vừa bối rối, lại vừa sợ hãi.

Qua một lúc, bà nội bưng một đĩa thức ăn ra, dụ con ngỗng trắng lớn qua.

Lúc này mới nhìn cái bóng của tôi: “Không sao rồi, vào đi.”

Theo cái nhìn của bà tôi, cái bóng giống như con rắn lớn uốn lượn mà tôi kéo ban đầu, lúc này đã trở nên bình thường. 

Tôi thở phào nhẹ nhõm, không ngờ mọi chuyện lại được giải quyết dễ dàng như vậy.

Vội vàng nói với bà nội: “Miếng ngọc bội con rắn đen đó còn không ạ?”

Bà nội thêm nước cho con ngỗng trắng lớn, nhìn tôi khẽ thở dài: “Rốt cuộc thì chuyện cũng đến. Bà nuôi con ngỗng này mười năm rồi, cứ nghĩ không dùng đến nó cũng tốt, không ngờ cháu vừa tròn mười tám tuổi liền dùng đến rồi.”

“Bà nội, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Năm đó lúc sinh con thật sự có đắp quan tài rắn sao?” Tôi nắm tay bà nội, trong đầu một mảng mù mịt.

Bà nội dắt tôi vào nhà, từ trong hộp gỗ lớn đóng đinh đồng làm của hồi môn của bà, tìm thấy một chiếc hộp gỗ chạm khắc to bằng lòng bàn tay và mở ra, bên trong còn bọc một tấm vải trắng.

“Lúc trước bà nội Tần đã nói, miếng ngọc bội con rắn đen này sẽ giữ cho con bình an, nhưng nếu một khi giao cho con, e rằng…” Bà nội ánh mắt lo lắng, nhưng vẫn là đưa ngọc bội con rắn đen cho tôi: “Đây đều là tội ác do tổ tiên nhà họ Long các con tạo ra. ” 

Khi bà nói, ánh nước loé lên trong đôi mắt đục ngầu của bà, nắm lấy tay tôi và thở dài: “Long Linh à, bọn họ tự mình tạo nghiệp, bản thân không đi đền, lại rơi trên đầu cháu. Có bản lĩnh, báo ứng đến trên người những người đàn ông bọn họ đi, tại sao bảo Long Linh của bà đi chịu những tội đó chứ.”

Tôi không hiểu nhìn bà nội: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy ạ?”

Bà nội phất phất tay với tôi: “Cháu mới về, vẫn chưa ăn sáng phải không? Ăn sáng xong, bà đưa cháu đi tìm đồ đệ của bà Tần. Bà ấy bây giờ cũng là một thầy bói có tiếng gần xa đó.”

“Nhưng Mặc Tu nói, còn phải đi tìm cái quan tài rắn đó.” 

Tôi cầm cái khăn màu trắng đứng lên, bà nội lại khua tay: “Tìm không thấy rồi, bị sét đánh rồi.”

Rõ ràng là bà không muốn nhắc đến chuyện đó, đi vào trong bếp.

“Trước tiên nhỏ giọt máu lên ngọc bội rắn đen.” Mộ Tiếu lại trong đầu nhắc nhở tôi.

Tôi chậm rãi mở chiếc khăn tay màu trắng ra, bên trong là một miếng ngọc hình rắn màu đen như mực, miếng ngọc được chạm khắc như một con rắn cuộn, chạm khắc rất tinh xảo và có thể nhìn thấy rõ các vảy. 

Rõ ràng tất cả đều được chạm khắc bởi cùng một mảnh ngọc bích màu đen, nhưng đôi mắt rắn treo lơ lửng có vẻ rõ ràng đến mức có thể soi sáng mọi người. 

Con rắn đen này trông giống hệt con rắn đen trong giấc mơ của tôi.

Cùng với cái nhìn chăm chú của tôi, đôi mắt lơ lửng của con rắn đen từ từ mở ra.

Tôi bị doạ đến mức xém chút nữa làm miếng ngọc bội tuột khỏi tay, trong đầu Mặc Tu cũng không nói chuyện, dường như nhìn thấy một mảnh ngọc bội con rắn đen này cũng chìm vào trầm tư.

Nghe tiếng “quác quác” của con ngỗng trắng to bên ngoài, tôi vội tìm cây kim để bà khâu quần áo, chọc thủng ngón tay, nặn ra một giọt máu lên miếng ngọc bội con rắn đen.

Máu đỏ tươi rơi trên ngọc bội toàn thân đen nhánh, máu như trở nên sống lại, nhanh chóng lan dọc theo vảy khắc trên thân rắn, nhưng trong nháy mắt, cả con rắn như bị nhuộm đỏ. 

Tôi nhìn đến sững sờ, liền cảm thấy ánh sáng trước mặt mờ đi, theo sau đó là một thứ gì đó lạnh và mềm trên môi rơi xuống.

Kinh ngạc ngước mắt lên, tôi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Mặc Tu trước mắt, môi áp lên môi tôi, nhẹ nhàng giương lên, như đang khẽ thở dài, lại như đang nói với chính mình: “Long Linh, cuối cùng anh cũng đã hôn được em rồi.”

Chưa hoàn thành còn tiếp nữa, phía sau càng thêm hấp dẫn.

Lưu ý: Bài viết này là tiểu thuyết, không phải sự kiện có thật, để tránh gây hiểu lầm cho các bạn, vui lòng phân biệt cẩn thận

Tên sách: Black Snack

Bài viết lấy từ Internet. Xâm nhập. (Được ủy quyền)

Bản quyền thuộc về tác giả. Đối với tái bản thương mại, vui lòng liên hệ với tác giả để được ủy quyền, còn tái bản phi thương mại, vui lòng ghi rõ nguồn.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容