BẠN ĐÃ CẤT GIỮ NHỮNG BÍ MẬT NÀO Ở SÂU THẲM TRONG TRÁI TIM MÌNH?

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

Bạn cần phải hướng tới tương lai và tử tế với chính mình, nhưng bạn cũng cần chuẩn bị cho những điều tồi tệ nhất. Khổ trong khổ, người trên người, tôi không muốn cái gì mà người trên người, nhưng mà sự đau khổ của thế giới này, vẫn không ại buông bỏ xuống được. Tiếp tục sống và mỉm cười lên nào.

Sau một thời gian dài thì có một số việc cũng nên nói ra rồi.

Tôi là một học sinh bình thường tại thành phố Đại Liên, tỉnh Liêu Ninh của khóa 2014, tiếp đó tôi đã quen biết với chủ nhiệm lớp mình là thầy Phùng Gia Quân ở khuôn viên trường học trường trung học thứ tám mươi của Ức Đạt, thấy ấy đã làm cho tôi có cái nhìn mới mẻ hơn về ngành giáo viên.

Vào năm học đầu tiên của trung học cơ sở, thầy đã phân cho một bạn nam họ Quách làm thành viên của ban kỷ luật chịu trách nhiệm quản lý kỷ luật lớp trong các cuộc họp của mình, thầy Phùng còn ghi chú tên của cậu ta, còn cho cậu ta quyền phạt quyền kiểm tra và ghi nhớ lịch học của lớp, phòng học của chúng tôi ở tầng một nhưng chúng tôi phải lên phòng máy tính ở lầu ba để học. Trong khi tôi vẫn ngồi trong lớp buộc dây giày,thì các bạn học khác bao gồm cả các cán bộ của lớp đều đang ở bên ngoài ồn ào, thế nên lớp chúng tôi đã bị trưởng khoa phê bình, lớp chúng tôi bị trừ một điểm và thầy Phùng đã nổi trận lôi đình, bảo bạn học Quách hỏi xem là ai trong lớp nói chuyện, cậu ta hỏi hết một vòng, nhưng tất cả các bạn trong lớp đều xấu hổ khi bị tố giác, nên ông ta đã tung tin rằng những học sinh kém trong lớp (những học sinh có thành tích học tập kém) nói chuyện làm cả lớp bị trừ điểm, khi đó tôi chỉ cao 160cm học lực trung bình cho nên tôi đã xin nghỉ buổi trưa, ông ta liền gọi tôi và hai học sinh “kém cỏi” khác đến phòng thiết bị, thầy Phùng đang đợi chúng tôi ở bên trong, tôi nói rằng tôi không có nói chuyện, khi đó tôi vẫn còn đang ở trong lớp học, thì thầy Phùng kính mến nói rằng không thể nào, ông ta tin bạn học Quách cho nên là tôi bị phạt đứng trong một tiếng đồng hồ, còn phải viết tờ kiểm điểm 600 chữ, bởi vì tôi kháng nghị cho nên ông ta buộc tôi phải viết 1000 chữ, nhưng vào ngày hôm sao tôi đã không nộp vì vậy ông ta lại bắt tôi phải viết gấp đôi, và phải đứng viết ở cuối lớp trong tiết tự học.

Trong lớp còn có hai bạn nam nữa một người họ Dương một người họ Triệu, hai người đó đánh nhau loạn xạ và bị trưởng khoa giáo dục phê bình trừ một điểm, thế nhưng thầy chủ nhiệm Phùng lại không hề phê bình bọn họ, cười hi hi ha ha rồi bỏ qua, sau này tôi nghe nói là do bọn họ đã tặng quà cho ông ta, vợ thầy Phùng nằm viện, người lớn trong nhà của hai bạn học này đã đến thăm và tặng không ít đồ, vì vậy nên thầy Phùng đã bật đèn xanh cho bọn họ.

Sau đó chuyện của ông ta đã bị báo cáo lên Phòng Giáo Dục, nói rằng ông ta dùng hình phạt thể chất để phạt học sinh, ông ta liền cho rằng là do những học sinh kém làm, nên cả một tiết học hơn bốn mươi phút đều cho cả lớp chúng tôi chép bài, còn xúc phạm chúng tôi nói rằng chúng tôi không là cái thá gì cả. Tôi muốn nói cho dù là chúng tôi làm đi chăng nữa thì thầy có bằng chứng không? Huống hồ đó lại là báo cáo mặc danh, nếu là một giáo viên tốt thì nên thể hiện như thế nào?

Sau đó trường tôi có bảng đánh giá giáo viên chỉ cần đánh dấu tick thôi là được, không cần phải viết gì lên trên giấy cả: vô cùng hài lòng, hài lòng, không hài lòng. Trong lớp có một bạn học sinh đánh dấu là không hài lòng, sau đó bị bạn học Quách phát hiện cậu ta liền nói với thầy Phùng rằng người đó chính là tôi, bởi vì tôi học không giỏi cho nên tư cách đạo đức cũng không tốt. Thầy Phùng vừa nghe xong liền tin cậu ta, vì vậy liền nhắm mục tiêu vào tôi ở khắp nơi, tôi trốn khỏi lớp học ông ta liền chỉ trích tôi nặng nề, nói rằng tôi như vậy mà còn không hài lòng với giáo viên như ông ta, tôi luôn im lặng, ông ta hỏi tôi tại sao lại chọn không hài lòng tất cả như vậy, tôi nói không quan trọng người đó có phải là tôi không, chỉ dựa vào một dấu tick thầy liền có thể nhìn ra được là tôi chọn sao? Bạn học Quách kia nói cái gì thì chính là cái đó sao? Ông ta trầm mặc.

Nhưng sau khi chuyện này qua đi, ông ta lại nhắm vào tôi trên những phương diện khác, sỉ nhục tôi không thi lên nổi cấp ba, còn nói rằng nếu mà tôi thi đậu thì đó cũng chỉ là cái trường trung học tệ nhất mà thôi.

Đó là lý do tại sao tôi luôn ghét ông ta, cấp hai gần như tôi không học hành gì, sau đó tôi đến học ở một trường cấp ba tư thục, vừa mới nhìn thấy chủ nhiệm của lớp là nam – thầy Lưu thì tôi thầm nghĩ đời tôi coi như xong rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì tôi sẽ suy sụp mất. Kết quả thầy Lưu lại không giống như thế, thầy ấy đối xử bình đẳng với tất cả mọi người và không nhắm vào bất kỳ ai.

Ồ hóa ra không phải tất cả giáo viên nam đều giống thầy Phùng….

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容