Phụ Nữ Sẽ Thất Vọng Hoàn Toàn Với Đàn Ông Trong Hoàn Cảnh Nào? ( Phần 4/6 )

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————-
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

Nguồn : https://www.zhihu.com/question/296975344/answer/2103941533

——————————-

Chu Xuân là người lên tiếng trước, cởi mở giới thiệu bản thân và giải thích hôm nay Giang Lăng ra ngoài hẹn khách hàng, cô đến đây để giao tài liệu.

“Thang máy trong căn hộ ở đây bị hỏng. Tôi vô tình bị ngã khi leo cầu thang vừa rồi. Tôi thực sự xấu hổ khi làm phiền hai người.”

Tôi không nói, kéo vali đi thẳng ra mở cửa.

Ngay lúc mở cửa, tay tôi đã bị Giang Lăng bắt lấy.

Anh ấy trịch thượng nhìn tôi chằm chằm, giọng điệu thiếu kiên nhẫn, “Còn chưa đủ phiền phức sao?”

Sức lực của anh ấy quá lớn khiến cổ tay tôi bị chèn ép khiến tôi cố gắng giãy dụa đủ kiểu, nhưng anh ấy càng ngày càng siết chặt hơn.

Sau khi kéo qua kéo lại, một chiếc đồng hồ màu xám lộ ra ở cổ tay của Giang Lăng.

Tôi dừng lại đột ngột.

Vào ngày sinh nhật của Giang Lăng vào tháng trước, tôi đã mua một chiếc đồng hồ bạc để tặng anh ấy, nhưng tình cờ phát hiện ra rằng anh ấy đã có một chiếc đồng hồ màu xám trên cổ tay.

Tôi không thể nhìn thấy thương hiệu, nhưng từ góc độ kiểu dáng và phong cách, nó rõ ràng là có giá trị.

Giang Lăng nhẹ nhàng nói, đó là do một người bạn tặng.

Điều kiện gia đình của Giang Lăng tốt hơn tôi rất nhiều nhưng anh ấy luôn quan tâm đến cảm xúc của tôi, đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy tự ti và áp lực vì điều kiện kinh tế quá chênh lệch.

Thực ra lúc đó tôi không thể hiện bất cứ điều gì, nhưng Giang Lăng vẫn nhận ra điều đó.

Anh ấy thở dài và ôm tôi từ phía sau, đôi môi ấm áp áp vào tai tôi, giọng anh ấy trầm thấp và nhẹ nhàng,

“Anh đeo đồng hồ gì không quan trọng, quan trọng là chiếc đồng hồ đó là do em tặng.”

Kể từ ngày đó, Giang Lăng đã cất chiếc đồng hồ quý giá đó đi, ngày nào cũng đeo chiếc đồng hồ của tôi tặng như một món quà.

Không ngờ ngay ngày đầu chia tay, anh ấy lại đeo chiếc đồng hồ màu xám.

Tôi đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, bình tĩnh nói: “Tránh ra.”

Giang Lăng cũng nhận ra điều gì đó, đột ngột rút tay về, giọng nói có chút mất tự nhiên.

“Khách hàng mà anh sắp gặp hôm nay rất quan trọng đối với công ty … ‘’

Chu Xuân chưa kịp nói xong thì đột nhiên lên tiếng nhắc nhở rằng đã đến giờ đi gặp khách hàng.

Tôi liếc nhìn cô ấy, nghĩ đến điều gì đó, hỏi Giang Lăng: “Chiếc đồng hồ anh đang đeo là do cô ấy tặng sao?”

Giang Lăng im lặng.

Thật lâu sau mới nói: “Trần Nam, chỉ là một chiếc đồng hồ thôi mà.”

Tôi không muốn nói chuyện với anh ấy nữa, càm lấy điện thoại, Trần Thụy đã đến trước khi tôi gọi.

 Trần Thụy là em trai ruột của tôi, nhỏ hơn tôi năm tuổi.

Mẹ tôi không bao giờ từ bỏ việc có con trai, đi khám ở khắp nơi, thử nhiều phương pháp chữa bệnh và vật lý trị liệu châm cứu, và bị lừa rất nhiều tiền.

Cuối cùng khi tôi được năm tuổi, bà ấy lại có thai.

Trong những năm qua, mẹ tôi đã dành mọi ưu ái cho em trai tôi, bà vẫn tỏ ra lạnh nhạt với tôi, nhưng mối quan hệ của tôi và em trai khá tốt.

“Chỉ có một chiếc vali thôi sao?” Trần Thụy gãi đầu với vẻ mặt do dự.

“Đúng.”

“À chuyện này …” Trần Thụy càng thêm vướng víu, “Em tưởng chị phải chuyển túi lớn túi nhỏ. Em nhất định không thể làm một mình, nên em đã gọi anh Diệc Thanh qua.”

Tôi sửng sốt một chút, “Kiều Diệc Thanh ư?”

 8

“Ừ, em vừa trở về sau một chuyến công tác ở Thượng Hải thì anh Diệc Thanh gọi cho em…”

Khi Trần Thụy đang nói chuyện được nửa đường, điện thoại đột nhiên vang lên.

Một giọng nói hơi trầm thấp từ bên trong truyền ra, “Được chưa?”

“Được, được rồi, anh không cần phải lên đâu, chị em em đang xuống lầu rồi.”

Trần Thụy vừa nói vừa nhấc vali của tôi, “Chị ơi, đi thôi.”

Tôi không chần chừ nữa, xách túi theo em trai bước ra cửa.

Phía sau, Giang Lăng dường như đang gọi tên tôi, nhưng bước chân của tôi vẫn không dừng lại, huống chi là nhìn lại anh ấy.

Xe của Kiều Diệc Thanh dừng bên đường.

Anh ấy đang ngồi trong xe khi chúng tôi đi tới.

Ngón tay mảnh khảnh đặt trên vô lăng gõ nhẹ, không biết đang suy nghĩ gì.

Tôi nhìn khuôn mặt mịn màng của anh ấy, cảm thấy hơi sững sờ.

Kiều Diệc Thanh là bạn cùng lớp thời trung học của tôi, chúng tôi nổi tiếng là học thần của trường.

Nhưng anh ấy tính cách lạnh lùng còn tôi thì sống nội tâm hơn nên dù ngồi chung bàn nhưng chúng tôi hầu như không nói chuyện với nhau.

Sau khi tốt nghiệp, tôi nghĩ rằng tôi sẽ không bao giờ chung đường với anh ấy trong cuộc đời của tôi.

Mãi cho đến hai tháng trước, Trần Thụy vào công ty chứng khoán để thực tập, một lần tôi đến công ty của em trai để tìm nó, sau đó tôi mới biết Kiều Diệc Thanh chính là sếp trực của em trai mình.

“Anh Diệc Thanh.” Trần Thụy đột ngột hét lên.

Người đàn ông trên ghế quay đầu lại và nhìn tôi.

Tôi lịch sự chào hỏi, nghĩ ngợi rồi đi đến mở cửa ghế sau.

Ngay khi tôi định ngồi vào, tôi nghe thấy Kiều Diệc Thanh nói: “Ngồi ở phía trước đi.”

“Sẽ đỡ say xe hơn nếu em ngồi phía trước,” anh ấy nói rất nhẹ nhàng.

Tôi sững sờ một lúc, nhưng không hỏi vì sao anh ấy lại biết tôi bị say xe, lặng lẽ đóng cửa sau và đi lên ghế lái phụ.

Phần 1 https://weibo24h.com/phu-nu-se-that-vong-hoan-toan-voi-dan-ong-trong-hoan-canh-nao-phan-1-6/
Phần 2 https://weibo24h.com/phu-nu-se-that-vong-hoan-toan-voi-dan-ong-trong-hoan-canh-nao-phan-2-6/
Phần 3 https://weibo24h.com/phu-nu-se-that-vong-hoan-toan-voi-dan-ong-trong-hoan-canh-nao-phan-3-6/
Phần 4 https://weibo24h.com/phu-nu-se-that-vong-hoan-toan-voi-dan-ong-trong-hoan-canh-nao-phan-4-6/
Phần 5 https://weibo24h.com/phu-nu-se-that-vong-hoan-toan-voi-dan-ong-trong-hoan-canh-nao-phan-5-6/
Phần 6 https://weibo24h.com/phu-nu-se-that-vong-hoan-toan-voi-dan-ong-trong-hoan-canh-nao-phan-6-6/

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容