Phụ Nữ Sẽ Thất Vọng Hoàn Toàn Với Đàn Ông Trong Hoàn Cảnh Nào? ( Phần 5/6 )

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————-
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

Nguồn : https://www.zhihu.com/question/296975344/answer/2103941533

——————————-

Không ai trong chúng tôi nói thêm câu nào trên đường đi.

Về đến nhà thì đã hai giờ chiều.

Kiều Diệc Thanh chở chúng tôi về tận nhà và tự mình lái xe về công ty mà không đi lên.

Mẹ tôi bước ra khỏi bếp với hai cái bát đĩa, nhìn tôi một cách lạnh lùng, sắc mặt của bà ấy không được tốt cho lắm.

Khi nhìn thấy Trần Thụy, vẻ mặt của bà ấy lại trở nên dịu dàng, “Đồ ăn được hâm nóng rồi đó, con mau ăn đi.”

Bữa ăn diễn ra vô cùng im lặng.

Mẹ không thích tôi nên cũng không định ở nhà lâu, khi tìm được nhà thích hợp tôi sẽ chuyển đi.

Buổi tối, mẹ tôi ngồi trên ghế sô pha và đan len.

Có thể là vì bà ấy đã lớn tuổi và thị lực kém, bà ấy không để ý thấy cuộn len màu xám đang rơi xuống đất.

Tôi bước tới, lặng lẽ nhặt cuộn len lên, đặt lên bàn cà phê.

Khi tôi chuẩn bị quay trở lại phòng, câu hỏi tức giận của mẹ tôi vang lên phía sau, “Tại sao lại chia tay với Giang Lăng?”

Tôi chậm rãi đứng dậy, không nói tiếng nào.

“Giang Lăng nói với mẹ, nó và nữ đồng nghiệp kia không có gì hết, con bị làm sao vậy?”

Tôi nhìn bà ấy với vẻ hoài nghi, cổ họng tôi cảm thấy hơi khô trong giây lát.

Dường như lúc nào cũng như thế này.

Khi còn nhỏ, tôi bị bạn cùng lớp bắt nạt, còn bị bạn học cố tình du ngã, tôi về nhà nói với mẹ, nghe xong biểu cảm của bà ấy không có gì thay đổi, nhưng bà đã dạy cho tôi một bài học.

“Nói cho tao biết, tại sao bọn nó bắt nạt mày mà không bắt nạt người khác? Mày không tìm được nguyên nhân từ bản thân sao?”

Lúc đó, tôi không ngờ rằng bà ấy lại nói ra những lời dửng dưng như vậy, tôi chết lặng tại chỗ.

Em trai tôi lợi dụng sự ngỡ ngàng của tôi mà giật tóc tôi, tôi vô thức đẩy nó ra.

Tôi chưa kịp phản ứng thì mẹ đã tát vào mặt tôi một cái tát trời giáng.

Mẹ tôi vừa dỗ dành đứa em trai đang khóc vừa nhìn chằm chằm vào tôi một cách hung dữ.

Tôi chạy ra ngoài với đôi mắt đỏ hoe, tôi không nhớ mình đã chạy bao lâu, tôi không dừng lại từ từ cho đến khi không còn sức lực, rồi vùi mặt vào đầu gối.

Cuối cùng thì Giang Lăng cũng tìm được tôi.

Anh ấy đã từng vỗ nhẹ vào lưng tôi, không nói tiếng nào, như thể anh ấy đang giải tỏa nỗi bất bình của tôi từng chút một.

Lúc đó, tôi nghĩ, mẹ có thể không bao giờ đứng về phía tôi, nhưng Giang Lăng thì sẽ.

“Được rồi, cẩn thận một chút. Ngày mai nó tới đón con, con cũng nhường một bước, chuyện này cho qua đi.”

Lời trách móc của mẹ đưa tôi trở về thực tại.

Bà ấy liếc nhìn tôi, cúi đầu xuống và tiếp tục đan len,

“Cho dù không nghĩ cho bản thân, cũng nên nghĩ đến em trai của mình. Mẹ của Giang Lăng là ai? Có nhiều tài nguyên như vậy, tương lai em trai của con sẽ là…”

Tôi không biết bằng cách nào mà tôi trở về phòng, trong phòng không có ánh sáng và tối đen như mực.

Có một cuộc cãi vã dữ dội bên ngoài nhà, và tôi ngồi bất động ở mép giường, nhìn chằm chằm ra cửa sổ.

Không biết qua bao lâu, cửa bị đẩy ra.

Ai đó ôm nhẹ tôi, trán người ấy áp vào vai tôi, và sự nghẹn ngào mà người ấy cố gắng kìm nén đặc biệt rõ ràng trong màn đêm tĩnh lặng, “Chị ơi, em xin lỗi …”

“Tôi không biết tại sao bà ấy lại như thế này, rõ ràng chúng tôi đều là con của bà ấy…”

Tôi quay lại nhìn em trai.

Có những giọt nước mắt trên khuôn mặt trông rất giống tôi, đôi mắt đỏ hoe.

Trước đây, tôi đã cố gắng ghét Trần Thụy, đáng khinh chuyển sự tức giận sang nó, không cam lòng và không muốn từ tình yêu đối với mẹ tôi thành thù hận đối với Trần Thụy, như thể tôi có thể cảm thấy tốt hơn theo cách này.

Nhưng tôi không làm được, nó đối xử với tôi quá tốt, vì vậy tôi thậm chí không thể ghét nó.

“Em vừa thuê một căn nhà. Em vừa ký hợp đồng. Vốn định ở đó một mình, giờ chị có thể vào ở trước.”

Cuối cùng, tôi nghe nó nói một cách chắc chắn.

“Tương lai của chị là của chị. Em sẽ chịu trách nhiệm cho tương lai của bản thân. Chị không cần phải làm những điều chị không muốn làm vì em hoặc bất cứ ai khác.”

“Chị ơi, ngày mai chị đưa em đi dọn nhà nhé.”

9

Trước khi đi ngủ, tôi nhận được WeChat từ Chu Xuân:

“Nếu chiếc đồng hồ đó khiến chị hiểu lầm thì tôi có thể giải thích.”

Tôi không quan tâm.

Mười phút sau, Chu Xuân lại gửi tới một câu:

“Tháng trước, mẹ tôi mang về hai chiếc đồng hồ từ nước ngoài. Tôi giữ một chiếc đồng hồ nữ. Lúc đó tình cờ là sinh nhật của Giang Lăng. Tôi không nghĩ nhiều về điều đó nên đã tặng anh ấy chiếc còn lại.”

Ngay sau đó, cô ấy lại nói thêm một câu, “Giang Lăng cũng biết.”

Tôi im lặng một lúc, gõ câu hỏi,

“Ý cô là, cô cũng có một chiếc đồng hồ cùng kiểu dáng với của anh ấy, đúng không?”

Chu Xuân không trả lời lại.

Sáng sớm hôm sau, sau khi dọn dẹp sạch sẽ, tôi lấy chiếc vali ban đầu và ngồi cùng Trần Thụy trên taxi đã đặt trước từ sáng sớm.

Phần 1 https://weibo24h.com/phu-nu-se-that-vong-hoan-toan-voi-dan-ong-trong-hoan-canh-nao-phan-1-6/
Phần 2 https://weibo24h.com/phu-nu-se-that-vong-hoan-toan-voi-dan-ong-trong-hoan-canh-nao-phan-2-6/
Phần 3 https://weibo24h.com/phu-nu-se-that-vong-hoan-toan-voi-dan-ong-trong-hoan-canh-nao-phan-3-6/
Phần 4 https://weibo24h.com/phu-nu-se-that-vong-hoan-toan-voi-dan-ong-trong-hoan-canh-nao-phan-4-6/
Phần 5 https://weibo24h.com/phu-nu-se-that-vong-hoan-toan-voi-dan-ong-trong-hoan-canh-nao-phan-5-6/
Phần 6 https://weibo24h.com/phu-nu-se-that-vong-hoan-toan-voi-dan-ong-trong-hoan-canh-nao-phan-6-6/

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容