CÓ MỘT CÂU CHUYỆN MA LẠNH SÓNG LƯNG NÀO SẮP DOẠ CHẾT TÔI KHÔNG?(7/8)

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

Theo lời khai của Trần Thuận, tối qua Trần Toàn đã uống rượu rắn, có chút hưng phấn, luôn đi dạo ở ban công, nhìn xuống dưới lầu.

Trần Toàn và vợ anh ta sống trong căn phòng phía trên tôi, và hai cha con họ uống rượu cho đến tận gần sáng.

Trần Toàn say đến mức đi không nổi, vẫn đem chai rượu rắn ôm vào phòng, nói là muốn cùng vợ anh ấy uống một chút trợ hứng.

“Trần Thuận còn nghe hai người họ ấy ấy nữa, kết quả buổi sáng thức dậy, đi xem, thì thấy vợ của Trần Toàn trần truồng ngã trên mặt đất, cái đuôi của con rắn đó vẫn đang chuyển động trên chân nữa, người cũng cứng ngắt rồi.” Viên Phi vừa nói vừa chép miệng.

“Trần Thuận cũng to gan, đem con rắn đó kéo ra, vừa kéo ra liền nghe thấy Trần Toàn kỳ quái hét một tiếng, cướp con rắn đó rồi chạy. Đoán chừng là trốn ở đâu đó giết con rắn rồi, haizz, Trần Toàn cũng thật là chơi quá trớn rồi.” Viên Phi từ trong kính chiếu hậu nhìn tôi, cười khà khà.

Trước mắt tôi lại loé lên dáng vẻ Trần Toàn phun ra xà tín, nghe thấy Viên Phi nói như vậy, trong kòng một trận buồn nôn, không để ý đến anh ta.

Nhưng Viên Phi lại tự mình nói chuyện, lái xe rất nhanh, không bao lâu liền ra khỏi thị trấn, đi trên con đường nhỏ vào thôn.

Thôn của chúng tôi tương đối hẻo lánh, từ trên thị trấn lái xe qua phải hơn một tiếng đồng hồ, có một đoạn dài đường núi.

Khi Viên Phi điều khiển xe đi đến lưng chừng núi, ở một nơi vắng vẻ, hắn đột nhiên dừng xe nói với tôi: “Tiểu Long Nữ, anh trai đi vệ sinh một lát, em có muốn xuống giải quyết một chút không.”

Tôi nhìn bốn phía một chút, bên đường bụi cỏ mọc um tùm, luôn cảm thấy không an toàn, lắc lắc đầu với Viên Phi: “Anh nhanh một chút.”

“Biết rồi, cô gái nhỏ tính cảnh sát thật cao.” Viên Phi cười với tôi, xách quần vừa ngâm nga liền đi đến khu rừng bên cạnh.

Tôi sợ có chuyện, đặc biệt kéo hết cửa sổ xe lên, vừa khoá chặt cửa lại.

Chính vào lúc tôi kéo cửa lên, liền nghe thấy bên tai một âm thanh yếu ớt nói: “Hắn ta đến rồi.”

Tôi vẫn còn hơi tò mò không biết giọng nói đó phát ra từ đâu, thì tôi nghe thấy nụ cười kỳ quái của Viên Phi đang giải quyết trong rừng.

Tiếp theo hình như anh ta nhìn thấy gì đó, chầm chầm đi về phía trong rừng.

Ngay cạnh cái cây nơi Viên Phi đi qua, Trần Toàn với con rắn ngâm rượu quấn quanh cổ, bước ra từ sau một cái cây lớn.

Đầu của anh ta từ từ chuyển động theo cái đầu con rắn đang quấn trên cổ, dưới bóng cây, đôi mắt anh ánh lên một tia sáng xanh yếu ớt.

Đầu rắn đó từ từ ngẩng lên, há miệng, phun ra xà tín, phát ra âm thanh rít rít.

Trần Toàn cũng giống như đầu rắn, mở miệng phun lưỡi ra, phát ra âm thanh rít rít.

Cách đó rất xa, tôi ở trong xe, nhìn một người một rắn phun lưỡi ra, trong đầu liền nghĩ đến cái âm thanh gọi tôi đó: “Long Linh, Long Linh…”

Viên Phi đã đi vào rừng, tôi đập cửa sổ lớn tiếng gọi anh ta quay lại, nhưng Viên Phi hình như căn bản không nghe thấy, cứ đi vào trong rừng.

Thay vào đó, con rắn quấn quanh cổ Trần Toàn từ từ đi về phía tôi.

Giọng nói văng vẳng bên tai tôi: “Nhanh lên, quay về tìm ngọc bội con rắn đen.”

Tôi nhìn chìa khóa xe, rồi lại nhìn Viên Phi, trong lòng kiên quyết, tôi nhanh chóng leo lên ghế lái, trong đầu hiện lên những gì ba tôi đã nói khi dạy tôi lái xe.

Đánh lửa, đạp côn, vào số, nhả phanh và đi thẳng bằng một cú đạp ga.

Vừa khởi động xe, Trần Toàn đột nhiên vọt về phía trước xe, nằm bò ở trên đầu xe, còn nhếch miệng, dùng cái lưỡi chẻ đôi của mình phát ra một âm thanh quái dị với tôi.

Còn con rắn quấn quanh cổ anh ta, nhé răng nhếch miệng lao về phía tôi, như thể nó sắp xuyên thủng tấm kính và lao thẳng vào mặt tôi.

Tôi sợ đến mức không thể giữ chắc tay lái, hét lên cũng không thể phát ra âm thanh, tôi cố gắng ấn bảng điều khiển một cách ngẫu nhiên, muốn tìm cần gạt nước. 

Cũng chính vào lúc này, một bóng đen vụt qua bên cạnh tôi, tiếp theo là một dòng nước mạnh quét qua kính chắn gió phía trước, cuốn con rắn và Trần Toàn xuống.

Tôi vội vàng quay đầu nhìn sang một bên, liền nhìn thấy người đàn ông mặc áo choàng đen đó một thân đồ đen, cơ thể như ẩn như hiện ngồi ở bên cạnh tôi.

Khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, có vẻ hụt hơi, đôi môi trắng nõn khẽ hé mở: “Long Linh, trở về lấy ngọc bội rắn màu đen trước.” 

“Anh là ai?” Lần đầu tiên lái xe, tôi vừa sốc vừa sợ hãi, mồ hôi nhễ nhại trên trán và lòng bàn tay.

Người đàn ông mặc áo choàng đen nhìn tôi một cái, thấp giọng nói: “Tôi là Mặc Tu, Long Linh, em không nhớ tôi nữa rồi.”

Còn tiếp, mời bạn đón xem phần sau ở blog của mình!!

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容