CÂU CHUYỆN PHÁ HỦY TAM QUAN NHẤT MÀ BẠN TỪNG GẶP LÀ GÌ? ( Phần 26/34 )

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

“Vậy thì cậu xem thường anh rồi, đợi anh bắt chuyện cho cậu coi.”

Nói xong anh Bàn liền hạ cửa sổ xe xuống, sau đó nói chuyện với mỹ nữ.

“Người đẹp, xe em cũng được đó, chuẩn bị đi đâu thế? Thêm Weixin nhé.”

Anh Bàn vừa nói xong, đối phương đã chầm chậm nâng kính lên.

….

“Hahahaahaha.”

Tôi và mọi người đều không chịu nổi mà cười lớn.

Anh Bàn ngượng ngùng dùng chân móc cái bốn phòng hai sảnh ra.

Ba người thay phiên lái xe, sau đó nhanh chóng đi đến điểm đầu tiên, Trường Sa.

Đầu tiên tôi tìm một khách sạn đặt phòng, sau đó đi thẳng đến khách sạn, mệt mỏi suốt cả đoạn đường nên định sẽ nghỉ ngơi một chút, nhưng anh Bàn và anh Kiệt không chịu nỗi sự cô đơn, hưng phấn đến mức chuẩn bị tìm đường đi dạo quán bar.

Sau khi quay về khách sạn, không bao lâu sau, tôi lại bắt đầu con đường tu luyện, chuyện này khiến tôi phải cảm thán.

“Đến nơi khác đi du lịch, sao lại cảm thấy như đổi nơi khác để tu luyện vậy, không đúng, là ngủ chứ.”

Hai tiếng sau, khi tôi chuẩn bị chiến hiệp thứ hai, thì anh Bàn lại gọi điện cho tôi.

“Alo, sao thế?”

“Lão Tô, mau đến giúp với, anh bị người ta đánh.”

“Ở đâu? Gửi định vị cho tôi.”

Tôi nghe đến đó, lòng thầm căng thẳng.

Khi tôi vừa chuẩn bị ra ngoài, thì thấy cô ấy cũng đi ra theo, tôi lặp tức chặn cô ấy lại.

“Cô đi theo làm gì, ở khách sạn đợi tôi đi.”

Nói xong tôi liền đi thẳng ra ngoài.

Bởi vì anh Bàn lái xe đi rồi, cho nên tôi chỉ có thể gọi xe đến đó, vốn dĩ trên đường đi muốn báo cảnh sát, nhưng tôi lại nghĩ, bây giờ chưa biết tình hình ra sao, đi qua đó xem thế nào đã rồi tính tiếp.

Khi tôi đến đó, chỉ thấy anh Bàn và anh Kiệt ngồi dưới đất, mặt mũi bầm tím, khóe miệng còn vươn vệt máu. Mà có thêm ba tên xăm mình cao to vây quanh họ và đang nói gì đó.

“Chuyện gì thế?”

Tôi chạy đến đó, đỡ anh Bàn và anh Kiệt lên hỏi.

“Mày là người tụi nó tìm đến giúp hả?”

Tên cao to cầm đầu sắc mặt hung dữ, nhìn tôi hỏi.

Tôi nhìn anh ta, liền biết được đám người này là côn đồ trà trộn trong xã hội.

“Là tôi, có chuyện gì thế? Nói đi.”

Tôi cũng không yếu thế, đứng đối diện với tên cao to.

“Hai người họ, dám chọc gái của tao sao, tao cũng chả muốn gì cả, chỉ cần mỗi người bồi thường mười ngàn là được.”

“Đúng vậy, bồi thường tiền đi!”

Tên cao to cầm đầu vừa nói xong, thì hai tên bên cạnh cũng nói theo.

Tôi nhìn anh Bàn và anh Kiệt, tôi biết hai người họ không phải là người như vậy, mặc dù có hơi háo sắc, nhưng giới hạn cơ bản thì vẫn có.

“Lão Tô, cậu đừng nghe họ nói bậy, hai cô gái đó vốn chẳng quen gì chúng, là chúng muốn làm phiền người ta đó, bọn anh thấy nên đến giúp thôi.”

Lòng tôi bình tĩnh hơn nhiều, chỉ cần họ thắng phần lý, vậy thì chuyện này sẽ dễ xử rồi, bất quá thì báo cảnh sát thôi.

“Tao thấy tụi bây rượu mời không uống muốn uống rượu phạt mà.”

Ba tên đô con biết dựa vào miệng mồm thôi thì không kiếm được tiền, cũng không định đợi nữa, cứ xông thẳng lên, ý muốn xử tôi luôn rồi kiếm tiền.

“Cẩn thận!”

Anh Bàn la lên, muốn đứng lên giúp.

“Anh khoan đã, vừa hay em muốn thử xem gần đây mình đã mạnh hơn cỡ nào rồi.”

Tôi ấn anh ta ngồi xuống, sau đó nhìn mấy tên đô con đó.

Tên cầm đầu xông đến tôi đầu tiên, tung nắm đấm xông đến trước mặt tôi, nhưng từ phía tôi, chỉ cảm thấy tốc độ của đối phương rất chậm, thế là tôi đã lùi một bước dể né quyền của đối phương.

Tiếp đó thuận thế nắm tay đối phương quật ra sau, nắm đấm của tên đô con đó đấm vào không khí, cơ thể không còn thăng bằng nữa, lại bị kéo một cái, thế là cả người hắn ngã về trước. Ngay khi tên đô con sắp ngã xuống đất, chân tôi lại đạp hắn một phát.

“Ầm!”

Tôi thả tên đô con ra và để hắn rơi tự do xuống đất.

Mắt mọi người xung quanh đều nhìn tôi chằm chằm, dường như đang nhìn quái vật vậy.

Tên đô con người cao gần 1m8, nặng gần 160 cân, vậy mà không quá 3 giây đã bị tôi quật ngã không động đậy được, quan trọng là tôi còn đang rất nhẹ nhàng.

“Vãi mẹ, lão Tô à, cậu đỉnh đó, đỉnh vậy từ lúc nào thế?”

Anh Bàn nhanh chóng bò dậy, nói bằng khuôn mặt bái phục.

Còn chưa đợi tôi nói gì, hai tên đô con còn lại cảm thấy tình hình khong ổn rồi, liền đỡ tên đầu đàn dậy rồi bỏ đi.

Tôi thấy họ đi rồi, cũng không nói gì nữa, nếu như không cần thiết, thật sự tôi cũng không muốn động tay động chân với mấy người này.

“Là do hai người yếu như gà đó biết chưa? Tên đó yếu ớt như giấy, đạp phát là bay, thế mà hai người lại bị đánh đến thế này, hứ, yếu thật đó. Sau này về rồi thì ngâm cẩu kỷ uống nhiều chút đi, còn trẻ mà yếu ớt thế, sao mà được chứ.”

Mời các bạn đón xem phần sau ở blog.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容