Cách giết người không dao

Bạo lực mạng

“ Cuộc đời của người khác bạn lấy tư cách gì để chỉ trỏ ”

Cách chiến đấu của mỗi người với sự công kích là khác nhau, có người chịu đựng được và mạnh mẽ vượt qua nhưng cũng có những người từ bỏ bản thân chạy trốn cuộc sống.

Vì vậy ác độc nhất chính là tại sao lại chĩa mũi nhọn về phía họ…

Ngay cả bản thân mình còn không hiểu mình, không biết mình muốn gì cần gì vậy tại sao lại luôn muốn đứng trên cao suy nghĩ cho người khác.

Khoảng cách giữa người tốt với người xấu nó nhỏ lắm, cũng chẳng có hành động nào là hoàn toàn tốt hoàn toàn xấu cả. Cái này mọi người đều hiểu nên tôi sẽ không ví dụ nữa…

Có người thì luôn đưa ra các loại lí do chỉ để biện minh cho việc mình đã làm, họ tỏ ra đáng thương cầu xin sự đồng cảm. Có người lại chẳng nói gì chẳng bày tỏ cũng không xin lỗi mà lẳng lặng đón nhận… Nếu muốn phán đoán một việc gì đó mà đương sự thôi đã là một ẩn số rồi vậy thì nguyên nhân sâu xa ai sẽ nguyện ý đi tìm hiểu, mà tìm hiểu ra rồi ai sẽ phân tích được nó thật sự đúng hay sai có đáng để thông cảm…

Nếu đã không có đủ thông minh cũng như kiên nhẫn để bước đến cửa ra của mê cung thì ngay từ đầu xin đừng bước vào để rồi lạc lối…

Thực ra chỉ trỏ người khác đã là một cái sai rồi, còn nếu vô tình khiến họ biến mất thì chính chúng ta đã biến chúng ta thành người xấu mất rồi…

Sinh ra đã là người thiện lương thì chẳng ai muốn mình xấu đi cả, có thể đàng hoàng bước tiếp tại sao lại phải nhảy vào vũng bùn rồi lếch thếch bò lên…

Người mà bạn dẫm đạp, hắt nước bẩn, buông những lời cay nghiệt nhất lại là ánh sáng là cuộc sống của người khác vậy liệu người là ánh sáng là cuộc sống của bạn sẽ được bình yên… có lẽ họ cũng như vậy…

 Nếu có thể thì hãy lựa chọn tin tưởng người mà bạn luôn nhìn bằng ánh mắt đẹp nhất bởi vì người chân thành thực sự có giác quan thứ 6 đấy… Nếu bạn bị tổn thương về mặt tinh thần thì tôi cũng muốn an ủi bạn nhưng hãy nghĩ rằng nếu bạn trách sai người thì chẳng phải là sẽ tội lỗi gấp nhiều lần sao…

Bạn đã từng bị vu oan bao giờ chưa???

Tôi thì có đấy, chỉ nhỏ thôi…

Bạn thân tôi đã từng kết luận rằng tôi chính là người đã lấy tiền của nó, một hành vi bại hoại đạo đức như vậy đã được gắn lên người tôi, quả thật cũng chẳng có bằng chứng để chứng minh sự vô tội của tôi. Tôi bị gán như vậy chỉ vì tôi là người gần nó nhất, không là tôi thì chẳng thể là ai khác. Có thể những người xung quanh khi nhìn sự việc sẽ không nói gì thế là đủ, nhưng ánh mắt và hành động của họ đối với tôi lại như tù nhân vậy. Họ biết gì về tôi, biết gì về sự việc này, nhưng ngay cả người bạn thân ấy đẩy tôi vào đầm lầy thì quả thật tôi quá đáng thương… Bản thân tôi cũng chẳng biết làm thế nào, ngoại trừ câu “ mình không lấy” sáo rỗng ra thì chẳng câu nói nào lọt ra được. Nhưng tôi sai sao, tôi không có bằng chứng chứng minh bản thân vô tội là tôi sai sao???

Không, tôi không sai, vậy là tôi đáng bị như vậy sao???

Tôi không mong hay cầu xin người khác bao dung, tha thứ cho hành động xấu của một ai, nhưng quả thật ngay cả khi những bằng chứng mà bạn cho rằng rõ ràng lắm rồi nhiều khi vẫn chưa phải là chân tướng. Xã hội phát triển thì truy bắt tội phạm cũng dễ hơn, nhưng chúng ta lại quên rằng tội phạm cũng dễ phạm tội hơn, chỉ một bức ảnh cũng có thể khiến một người câm nín mất trắng. Tội phạm đứng trong bóng đêm thầm cười nhạo những người tin vào đó và vui vẻ khi đã kéo được người hắn muốn xuống vực sâu cắm đầy dao găm. Hắn cảm thấy mình không sai vì hắn cho rằng kẻ giết người xấu số kia là chính chúng ta cơ mà…

Chẳng có cách giải quyết nào là đúng đắn cũng như chẳng có ai có thể tự tin rằng mình đang đi đúng hướng cả vì vậy đừng biến mình thành kẻ sát nhân ít nhất là như vậy…

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容