Cầu ngày bình an

Ta chính là Lục Hạ Hoành, tiểu công chúa nhỏ của Hạ Quốc.

 
Mẫu thân ta chính là con gái của Giang Môn, chú ta là Trấn Quốc tướng quân – người chỉ huy cả hàng nghìn quân hùng mạnh, uy chấn cả phương trời. Gia thế ta vào lúc ấy thập phần khiến người người lóa mắt.

 
Ông nội ta chính là người từng được tiên đế khâm điểm Khai quốc công thần. Lục gia ta vinh quang hiển hách.
Lục Thanh Hà cũng chính là mẫu thân của ta – con gái út trong nhà theo ý chỉ của thánh thượng mà trở thành thê tử của Đại vương gia, cũng chính là cha ta.

 
Nhưng mà phụ thân sau khi đăng cơ, lại không sắc phong mẫu thân làm hoàng hậu. Thay vào đó, lại chính là Cao Thị. Mẫu thân chỉ ở hàng Lục Phi, bị cha ghẻ lạnh ở trong cung cấm.

 
Trong kí ức của ta, mẫu thân luôn ngồi dưới gốc cây si ngoài sân khóc nức nở. Không thể phủ nhận, mẫu thân là một mỹ nhân với đôi lông mày lá liễu đen và đôi mắt xanh. Người luôn giản dị với trang phục hằng ngày.
Mẫu thân còn hay đứng dưới gốc cây ngô đồng, để những giọt sương trên lá vươn lại mái tóc dài, rồi phủi chúng đi bằng những ngón tay thon gầy guộc.

 
Mẫu thân luôn nhìn ra bầu trời xa xăm.

 
Ta khi bé đã thường đứng trong sảnh, gọi mẫu thân của mình. Mẫu thân thường rất dịu dàng, chỉ quay lại nhìn tôi cười nhạt. Cái thanh âm êm dịu nhưng những gì đẹp đẽ nhất cất lên từ miệng người, gọi ta là “ Cửu nhi”

Ta bước từng bước về phía mẫu thân, nói với bà rằng: “ Mẫu thân, con nghe trong cung nói cây ngô đồng thường khiến mọi người thấy đau khổ. Không bằng người cho nhổ chúng đi, trồng thay vào những cây phượng vĩ. Không chỉ chúng cho hoa đẹp mà còn khiến tâm trạng vui hơn. Huống hồ, nhi nữ cũng có tên Lục Hạ Hoành, chỉ cần nghĩ đến cũng đã thấy mẫu thân sẽ thích.”

Ai mà biết được tự dưng sự ôn nhu của mẫu thân biến mất, người thay đổi sắc mặt thật nhanh chóng.
Có vẻ ta đã chọc giận người rồi, vì thế nên người nói “ Trẻ con thì biết cái gì.”
Ta chỉ biết ngoan ngoãn mà ngậm cái miệng lại.

 
Mẫu thân luôn không cho phép ta rời khỏi cung điện. Mỗi lúc rảnh rỗi, người sẽ dạy ta đọc sách, đánh đàn.
Một hôm nọ, trong lúc người đang dạy ta viết chữ ta bất chợt hỏi : “ Mẫu thân, khi nào thì phụ hoàng sẽ đến gặp con? Con có thể đến vấn an phụ hoàng không ạ? Có phải phụ hoàng không thích con?”
Khuôn mặt mẹ có vẻ dần tái đi, chậm rãi nói “ Ông ấy sẽ không tới, sẽ không tới nữa.” Nét mực đen điểm chữ “ Dạ” trên nền giấy trắng. Mẫu thân thất thần, buông tay đang ôm ta ra, một mình đi dưới gốc cây si. Cái sự cô đơn đang bao trùm mẫu thân lại tới, nó hòa vào góc trời xa xăm.

 
Ta từng nghĩ có thể mình sẽ chết trong 4 bức tường cung điện đầy hoang vắng này. Nhưng số phận ta lại rẽ sang con đường khác….

Một ngày nọ, khi ta và dì Quyên đang cắm hoa trong vườn, bỗng thấy phụ hoàng cùng thái giám đùng đùng tức giận xông vào.
Phụ thân vẫn như xưa, tràn đầy khí phách, khoác lên mình bộ long bào thêu rồng bằng chỉ vàng rực rõ. Ông vẫn xa cách với ta như vậy, khắp người tỏa ra sự uy nghiêm khó thể chạm vào.
Ta vui mừng đứng dậy gọi Phụ hoàng, đầy chờ đợi. Vậy mà ông chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn ta, cau mày trách hỏi “ Lục Phi ở đâu?”. Dì Quyên vội quỳ đáp “ Nương nương thấy mình không khỏe, nên đang ngủ trong phòng ạ”

Phụ hoàng cứ vậy xoay người, hướng tẩm điện mà đi vào. Từ đầu đến cuối, ông ấy không nói một chút gì với ta- nữ nhi của ông cả.
Từ xa, ta đã nghe thấy phụ hoàng cùng mẫu thân to tiếng trong phòng. Không chỉ vậy, âm thanh còn kèm theo nhiều tiếng rơi vỡ của đồ vật.

 
Ta muốn chạy đến xem chuyện gì, nhưng công công đã chặn lại bên ngoài, kéo ta về cung Hoàng Hậu.
Hoàng hậu là một người cao quý và quyến rũ, bà quả thực rất xinh đẹp. Với y phục màu đỏ, điểm những bông hoa và kim tuyến lấp lánh. Những hạt cườm cùng lớp lụa vàng càng làm bà thêm phần quyến rũ.

 
Không như mẹ ta, chỉ suốt ngày ăn mặt xuề xòa, không hề trang điểm…

Hoàng hậu ra lệnh cho cung nữ đem vào vài phần đồ ăn nhẹ, đây là những thứ mà ta chừng từng được thử qua trước đây.
Ta rụt rè nhìn trộm bà khi ăn nhưng vẫn bị bà bắt gặp. Bà hỏi tôi với nụ cười nhàn nhạt: “ Con nhìn chằm chằm ta làm gì, con có thể ăn hết số đồ ăn đó.”

Ta vẫn cảm thấy trong mắt bà, ta đáng thương thế nào. Chính vì thế, có vẻ bà nhìn ta tương tự như một con mèo hoang nhỏ.

 
Lợi dụng lúc các thái giám và cung nữ không để ý, ta lẻ khỏi cung Hoàng hậu, trộm xem phụ hoàng và mẫu hậu đang nói gì.
Ta vừa phải tránh đám thái giám, vừa lén lút nấp vào hông cửa để nhìn trộm.
Mẫu hậu của ta, người phụ nữ ăn mặc giản dị, tóc xõa dài màu đen nhánh, đổ xuống như một dòng thác. Bà đang quỳ trên mặt đất, vẻ mặt bình thản.

 
Phụ thân có vẻ tức giận lắm, người từ trên cao nhìn xuống mẫu thân ta.
“ Ta chỉ hỏi chàng một câu, chàng đã từng yêu ta chưa?” – Mẫu thân điềm nhiên nói. Đáp lại cũng chỉ là sự im lặng của phụ hoàng.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容