「Truyện」 Có tiểu thuyết nào ngọt đến mức đánh chữ “Cút” không? (Phần 6)

(…)

Tôi đã từng nghĩ rằng bạn trai mặt trời Tiểu Nãi Cẩu của tôi từ đầu tới cuối đều là một màn kịch lừa gạt. Cũng giống như Tô Ngạn đã nói, những thứ chọc ghẹo và ấm áp, đều là một trò chơi trong mắt anh ấy.

Đối với tôi, càng giống như một giấc mộng.

Tỉnh mộng rồi, tôi cũng nên tỉnh táo lại, nhưng tôi phát hiện tôi làm không được. Cuộc sống dường như không chút thay đổi, nhưng, lại dường như tất cả đều đã thay đổi rồi. Bất luận tôi nhìn thấy cái gì đều sẽ nghĩ đến Tô Ngạn, hơn nữa, hình như tôi đã mất đi năng lực yêu một người mất rồi.

Tôi cứ ngỡ, tôi đã hoàn toàn thất vọng trước tình yêu.

Chỉ đến khi vào một buổi sáng, nhìn thấy một dòng thơ ở trong sách:

“Tằng kinh thương hải nan vi thuỷ, trừ khước vu sơn bất thị vân”

(Ý là: một khi đã nhìn thấy thứ tốt nhất, những thứ còn lại đều không xứng đáng)

Tôi đã từng gặp qua người kinh diễm nhất, cho dù anh ấy đã phụ tôi, nhưng Tô Ngạn vẫn giống như một ngọn núi, nhẹ nhàng tại vị tại một góc trong trái tim tôi. Cắt đứt hết tất cả những chàng trai ngoài anh ấy.

Trong chớp mắt, chia tay đã được nửa tháng rồi. Từ lúc đó trở đi, tôi không hề gặp lại Tô Ngạn một lần nữa. Nghe nói, Tô Ngạn thôi học rồi.

Phút giây nghe thấy tin tức này, tôi đứng hình một hồi, trong lòng chua xót nghĩ, có phải anh ấy thôi học để đi kết hôn rồi không?

Đi cưới cái người, là thanh mai trúc mã với anh ấy, là cô gái mà anh ấy thật sự yêu.

Tôi không dám đi nghe ngóng, tôi sợ tôi sẽ chịu đựng không nổi.

Từng nghe người nói, thời gian là thuốc trị thương tốt nhất.

Đều là lừa gạt.

Tôi với Tô Ngạn yêu nhau chưa tới 1 tháng, nhưng đã chia tay 2 tháng rồi, ngược lại tôi càng buồn hơn.

Tôi biết như thế là không đúng, những ký ức mà tôi hoài niệm còn dài hơn cả tự mình trải qua, tôi cũng biết, như thế thật không có tiền đồ. Nhưng tôi thật sự không thể hoàn toàn buông bỏ.

Để phân tán lực chú ý, tôi lúc đầu định giải nghệ lại bắt đầu tham gia thi đấu rồi.

Nhưng tôi chưa từng nghĩ đến, có một ngày, tôi còn có thể gặp lại Tô Ngạn.

Ở hiện trường cuộc thi đấu của tôi.

Đó là một cuộc thi đấu ngầm hacker do nơi bản địa tổ chức, tôi được mời đến tham gia. Nhưng, ở hiện trường cuộc thi, tôi bỗng nhiên nhìn thấy một người ngồi ở hàng đầu tiên dưới sân khấu:

“Tô Ngạn!”

Trời trở lạnh rồi, anh ấy mặc một chiếc áo lông màu trắng, quấn một chiếc khăn quàng cổ rất dày, đội một cái nón lưỡi trai, chỉ để lộ đôi mắt. Nhưng tôi chỉ cần một ánh mắt là đã nhận ra anh ấy.

Ông trời chắc đang không biết tôi đang nghĩ như thế nào, rõ ràng là cái người Tiểu Nãi Cẩu này đã bỏ rơi tôi 2 tháng trước, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy anh ấy, đầu tôi một mảng trống không, sau đó…

Chạy đến.

Cuộc thi sắp bắt đầu rồi, nhưng tôi mặc kệ sự can ngăn của ban tổ chức chạy xuống sân khấu, nắm chặt lấy tay của Tô Ngạn.

Tay của anh ấy rất lạnh, lạnh đến mức khiến tôi bất giác rùng mình.

“Tô Ngạn…..”

Tôi nhìn anh ấy ở khoảng cách rất gần, mũi tôi bắt đầu chua xót, ngữ khí liền mềm mỏng đi rất nhiều, vẫn chưa mở lời, thì giọng nói toàn là sự uất ức.

Trước tiên là anh ấy kinh ngạc, sau đó đáy mắt loé lên vài phần không nhẫn tâm, nhưng vẫn là quay đầu đi: “Cô nhận lầm người rồi”.

Làm sao tôi có thể nhận lầm được?

Tôi nắm chặt lấy tay của anh ấy, khi gặp lại, cái gì mà mặt mũi, cái gì mà đúng sai, đều bị tôi vứt bỏ ở sau não.

Tôi nửa quỳ nhìn anh ấy: “Tô Ngạn, chúng ta quay lại đi”.

Anh ấy hơi cong cong mày, cúi đầu nhìn tôi.

Tôi bỏ mặc những ánh nhìn kinh ngạc ở bên cạnh, tiếp tục hỏi anh ấy: “Được không?”

Anh ấy trầm mặc rất lâu, cuối cùng nhẹ nhàng cởi bỏ khăn quàng cổ, sau đó tháo mũ xuống.

“Cho dù, bây giờ anh là bộ dạng như thế này sao?”

Tôi kinh ngạc.

Tô Ngạn anh ấy… bây giờ là trọc đầu.

Cho đến khi anh ấy tháo đi khăn quàng cổ, tôi mới phát hiện, sắc mặt của Tô Ngạn trắng bợt, trông có vẻ yếu ớt. Những tình tiết trong các phim truyền hình mà tôi đã xem đột ngột tái hiện lại, Tô Ngạn… anh ấy không phải là bị bệnh rồi chứ?

Tô Ngạn cười nhè nhẹ, ánh mắt cẩn thận từng chút lướt nhìn khuôn mặt tôi, vẫn là một khuôn mặt thanh tú soái khí ấy.

Chỉ là đôi mắt đỏ vài phần.

“Sao em ngốc như thế?”

Trong lúc tôi đang ngơ ngẩn, Tô Ngạn nhấc tay lên, nhẹ nhàng ôm tôi vào người. Bên tai vang lên giọng nói của anh ấy, trầm thấp, mềm mỏng, giống như lúc trước.

“Chị, thật ra…. anh cũng rất nhớ em”

Tôi không biết ngày hôm ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tôi chỉ biết…

Tiểu Nãi Cẩu của tôi, anh ấy quay lại rồi.

Cuối cùng Tô Ngạn cũng kể hết tất cả mọi thứ cho tôi. Tất cả đều giống như truyện cẩu huyết trong phim truyền hình, anh ấy bị bệnh rồi.

Bệnh nan y, máu trắng.

Thôi học cũng không phải là để kết hôn, bởi vì anh ấy hôn mê hết lần này đến lần khác, chịu đựng không nổi, nên phải nhập viện. Bao gồm hôm nay, anh ấy cũng là lén lút chạy ra ngoài.

Chỉ vì, ở hiện trường âm thầm theo dõi cuộc thi của tôi.

Lúc này, chúng tôi đang ngồi ở trong khách sạn, anh ấy dựa vào giường, tôi cũng nhẹ nhàng dựa vào lòng anh ấy.

Anh ấy nói.

Anh ấy đích thực là có một cô bạn hồi nhỏ cùng nhau lớn lên, tên là Ninh Ninh, lúc nhỏ, 2 bên gia đình sắp đặt một cuộc hôn sự nhỏ. Ninh Ninh từ nhỏ đã thích anh ấy, sau khi biết anh ấy bị bệnh, càng gắp gáp muốn gả cho anh ấy, không muốn để lại hối tiếc, hai bên phụ huynh cũng đã đồng ý rồi.

Người duy nhất không đồng ý đó chính là Tô Ngạn.

Tô Ngạn còn nói rằng, thật ra lần đầu tiên anh ấy gặp tôi, là lúc anh ấy đang học lớp 11, Tô Ngạn lúc đó có thể được xem là Tiểu Lang Cẩu, cả ngày đánh nhau cúp tiết, gây chuyện thị phi.

Bởi vì đẹp trai, đánh nhau lại dữ, xung quanh luôn bị bao vây bởi cả đám nữ sinh, nhưng anh ấy chưa từng rung động với ai.

Cũng đã từng thử tán 2 cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp, nhưng thật sự là không có được niềm vui sướng, Tô Ngạn nói, thậm chí anh ấy đã từng hoài nghi bản thân có phải là gay hay không, cho đến khi anh ấy bị bạn kéo đi đến một sân khấu nào đó để xem một cuộc thi. Một cuộc thi được tổ chức ngầm về kĩ thuật mạng của hacker. Chỉ với một ánh mắt, anh ấy đã mê say đắm một cô gái mặc áo khoác đen ở trên sân khấu, rõ ràng cô ấy không được tính là rất xinh đẹp, nhưng bằng cách kỳ lạ nào đó đã khiến anh ấy không thể rời được mắt.

Người con gái đó, chính là tôi.

Tô Ngạn nói, sau đó biết được tôi đỗ trường đại học này, vì tôi, lớp 12 anh ấy liều mạng học tập, cuối cùng cũng thi đỗ được vào trong. Vẫn chưa đợi anh ấy suy nghĩ xem nên làm thế nào để tiếp cận tôi, vào một buổi chiều, tôi đã mặt đỏ bừng bừng chạy đến xin Wechat của anh ấy.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh, “Nhưng, lúc em đến xin Wechat, rõ ràng là mặt anh không chút biểu cảm, doạ em đến nỗi một câu em cũng không dám nói”.

Tô Ngạn cười rồi, mắt mày trở nên ôn hoà trở lại, “Giả vờ đó”.

Anh ấy nhẹ nhàng hôn đỉnh đầu tôi một cái, “Thật ra trong lòng cực kì căng thẳng, lúc đó đã mấy lần bấm nhầm vào mã QR thanh toán thay vì mã QR kết bạn”.

Tô Ngạn nghiêng đầu qua, nhẹ nhàng nựng mặt của tôi: “Chị, có thể gặp được em, là một chuyện hạnh phúc nhất trong cuộc đời của anh”.

Tôi không thể nghe nổi câu nói này của anh ấy, nước mắt đã rơi lã chã không ngừng. “Tô Ngạn”, tôi kéo kéo vạt áo của anh ấy, ngẩng đầu nhìn anh, cẩn thận từng chút hỏi: “Anh nói xem, có khả năng nào là chẩn đoán sai không?”

Tô Ngạn nhẹ nhàng cười một cái, đáy mắt có một ánh quang rõ ràng: “Chuẩn đoán đúng rồi, bởi vì phải hoá trị nên tóc của anh rụng nhiều, mới phải cạo trọc đầu”.

Anh ấy nắm chặt lấy tay tôi, ngữ khí rất nhẹ: “Chị, hình như anh không thể mời em trà sữa cả đời này rồi”.

Tôi càng nghe không nổi câu nói này, nước mắt lã chã rơi mãi không ngừng: “Sẽ khoẻ lại thôi, đã có rất nhiều người đã chữa khỏi bệnh máu trắng rồi, chúng ta sẽ bình an thôi”.

Anh ấy cười một cái, đặt cằm lên đỉnh đầu tôi, nhẹ nhàng cọ cọ.

“Nếu như biết trước sẽ mắc phải cái bệnh đáng chết này, lúc đầu anh có chết cũng sẽ không kết bạn Wechat với em”.

Buổi tối hôm đó, tôi làm tổ ở trong lòng Tô Ngạn, khóc không ra tiếng. Anh ấy nhẹ nhàng vò tóc của tôi, sau đó nựng mặt tôi, từng chút từng chút một hôn đi nước mắt của tôi. Tô Ngạn nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng đặt ở trước ngực của anh, đôi mày thanh tú hơi hơi cong xuống: “Chị, nhìn thấy em khóc chỗ này của anh đau”.

Tôi ôm chặt lấy Tô Ngạn, vùi mặt vào lòng anh ấy, giọng nói nghẹn ngào có chút nói không nên lời: “Được, em không khóc nữa…”

Nhưng nước mắt cứ từng chút từng chút ướt đẫm phần áo ở trước ngực của ảnh. Tô Ngạn ôm tôi, than thở nhẹ, tôi không có ngước đầu cũng có thể tưởng tượng đến bộ dạng lực bất tòng tâm của anh ấy.

“Chị, em đau lòng như thế, anh phải làm sao đây”.

Tôi biết anh ấy định nói cái gì.

Anh ấy định nói rằng, tôi đau lòng như thế, nếu như có một ngày anh ấy rời đi rồi, phải làm sao mới tốt đây.

Không biết đã qua bao lâu, tôi khóc mệt rồi, Tô Ngạn cũng ngồi mệt rồi, thể lực hiện giờ của anh ấy vĩnh viễn không bằng lúc trước. Chúng tôi cùng nhau nằm trên giường, nằm co lại trong chăn.

Tô Ngạn nhẹ nhàng ôm eo của tôi, đột nhiên hỏi: “Em còn nhớ phong cảnh vào ngày chúng ta yêu nhau không?”

Tôi gật gật đầu, tất nhiên là nhớ.

Nghiêng người qua, tôi mượn ánh sáng đèn mập mờ trong phòng nhìn Tô Ngạn, anh ấy cười nhẹ, dường như đang nhớ lại cảnh tượng hôm đấy.

Đáy mắt đều là sự dịu dàng.

Tô Ngạn đột nhiên hạ thấp đầu nhìn tôi, thần thái lúc này giống hệt với ngày hôm ấy, anh ấy nhẹ nhàng cong mày, thần sắc vừa biết tán vừa sữa: “Sư chị có bạn trai không?”

Không biết vì sao, viền mắt tôi bỗng nhiên đỏ, nhanh chóng gật đầu: “Có”

Tô Ngạn thì lắc đầu cười, “Không đúng”, anh ấy giơ tay, nhẹ nhàng vút mũi tôi một cái, “Lúc đó em nói không có”.

Tô Ngạn nghiêm túc nhìn tôi, thần sắc dịu dàng, lặp lại một lần nữa: “Sư chị có bạn trai chưa?”

Tôi mân mê môi, nước mắt lại một lần nữa rơi xuống, “Không có”.

Tô Ngạn bật cười, từ từ đến gần, nhẹ nhàng hôn lên môi tôi một cái, giọng nói có chút khản đặc, “Vậy bây giờ chị có rồi”.

Anh ấy nhẹ nhàng hôn tôi, động tác rất nhẹ, vô cùng nóng bỏng, giọng nói trầm thấp của Tô Ngạn vang lên:

“Chị, chúng ta quay lại đi”.

Tôi ôm chặt anh ấy, nói “Được” lần này đến lần khác, nhưng đỉnh đầu lại truyền đến giọng của Tô Ngạn, lần này, giọng của anh rung dữ dội.

“Chị, xin lỗi”

             To be continued…

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容