[ZHIHU] GẶP LẠI BẠN TRAI CŨ LÀ CẢM GIÁC THẾ NÀO? (PHẦN 4)

[zhihu] Gặp lại bạn trai cũ là cảm giác thế nào?

Dịch bởi: Phi Hành Gia – 宇航员 | Vui lòng không repost khi chưa nhận được sự cho phép của mình!

__________________

Tôi lại đến nhà Tôn Bắc Thần tiếp, “dùng dao kề cổ” bắt anh ta đi hỏi cho rõ, người Lục Dương thích là ai. Do bị tôi ức hiếp, Tôn Bắc Thần đi thật.

Rất nhanh sau đó, Tôn Bắc Thần quay về nói với tôi, người Lục Dương quả thật đã thích là một cô gái.

Tôi suýt chút nữa tức chết. Được, Tôn Bắc Thần đã không đáng tin như thế, vậy chị đây quyết định tự mình đi kiểm tra. Tôi bắt đầu điều tra những người xung quanh Lục Dương: Đồng nghiệp, bạn bè, bạn học. Rất tốt, không thu hoạch được gì.

Tôi ngồi xổm dưới nhà Lục Dương cả buổi, toàn thân chi chít vết muỗi cắn. Đến lúc tôi chuẩn bị rời đi rồi thì thấy một chiếc xe từ từ đỗ lại. Trên xe là một cô gái vô cùng cuốn hút và sang trọng. Cách xa quá, tôi cũng chẳng nhìn rõ, có điều nhìn dáng vẻ hẳn là một mỹ nữ.

Cô ấy vào nhà Lục Dương, tầm hơn nửa tiếng thì cùng Lục Dương đi ra. Lục Dương giúp cô ấy mở cửa xe, cô ấy còn quay lại thơm lên mặt anh một cái nữa??

Tôi lại nhịn không được nữa, xe vừa lăn bánh đi, tôi liền xông ra.

“Lục Dương!”

Anh ấy có chút ngạc nhiên khi thấy tôi:” Sao em lại ở đây?”

“Người anh thích, là cô đấy đúng không?”

Tay tôi chỉ chỉ nơi chiếc xe vừa rời đi, Lục Dương nhìn tôi, cười như không cười.

Tôi trực tiếp lấy chân giẫm anh một cái, bực tức rời đi. Tôi còn cố ý đi thật chậm thật chậm, vậy mà Lục Dương cũng không thèm đuổi theo tôi?

Về nhà tắm rửa xong, tôi lấy thuốc bôi vào mấy vết bị muỗi cắn, cuối cùng vẫn là nhịn không nổi đăng nhập vào game.

Lục Dương quả nhiên đang online.

Tôi vẫn không thèm nói chuyện, kết quả anh gửi cho tôi một đoạn tin nhắn.

Anh: “Tiểu đồ đệ, hôm nay sư phụ bị người ta giẫm rồi.”

Tôi mặt dày nhắn lại: “Thật sao?”

Đúng là đáng đời. Riêng câu này thì tôi không dám gửi đi, tôi sợ bị phát hiện.

Anh ấy:” Cô bé ấy cũng không biết bị làm sao, ngồi dưới nhà anh lâu như thế, hiện tại chắc cả người bị muỗi cắn no nê rồi.”

Tôi bây giờ có thể xuyên qua màn hình xông tới đánh anh vài phát được không hả?

Anh ấy:” Nhưng mà bây giờ anh không có thời gian quản cô ấy, bởi vì anh phải đi gọi điện cho người mình thích.”

Sau đó, nick anh chuyển thành màu xám rồi.

Tôi ngồi trước màn hình máy tính một hồi lâu, cuối cùng thở dài. Thật luôn, không có tí tẹo cơ hội nào luôn?

Điện thoại reo lên, tôi nhấc máy nghe.

“Alo?”

“An Thời, đi ăn đêm không?”

Tôi nhíu mày:” Không đi, không phải anh muốn cùng người mình thích…”

Tôi lỡ miệng rồi…

Bên kia điện thoại truyền đến tiếng anh khẽ cười:” Cùng người mình thích làm gì? Gọi điện thoại sao? Tiểu đồ đệ của anh.”

Tim tôi đập thình thịch:” Anh… anh biết hồi nào?”

“Từ hồi em chém anh đến nhát thứ 18, anh liền tra ra vị trí của em.”

“Cho nên anh…”

“Cho nên, An Thời, có muốn đi ăn đêm không?”

Trong lòng dâng lên một cảm giác rất lạ, có chút ngọt như mật, nhưng tôi vẫn từ chối.

“Không ăn, em lười trang điểm.”

Điện thoại truyền đến tiếng tút dài, tôi mới phát hiện Lục Dương cúp máy rồi.

Tôi hận không thể đánh chết bản thân mình. Giả vờ cái gì mà giả vờ hả hả? Trong lòng lại hận không có đôi cánh dài để bay đến bên cạnh anh.

Lúc tôi đang loay hoay tìm lí do để có thể đi ăn đêm thì chuông cửa vang lên.

Mở cửa ra, tôi thấy Lục Dương đang xách túi vịt quay đứng bên ngoài, nhìn tôi chằm chằm.

“Biết là em lười, vậy bây giờ thì sao, có thể ăn đêm không?”

Đáy lòng tôi dâng lên một niềm vui khó tả, giả vờ nhăn mày:” Cho nên, cô gái thơm anh là ai?”

Lực Dương cứ cười mãi, có chút bất lực:” Làm sao đây, bạn gái anh ngay cả chị anh cũng muốn ghen.”

Hóa ra là chị gái.

“Thế cũng không được.”

“Đúng đúng đúng, lời bạn gái nói là đúng nhất.”

“Đừng gọi linh tinh, ai là bạn gái anh.”

“Em”, Anh ghé sát tai tôi thì thầm, mang theo sự cưng chiều vô tận.

_________________

END.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容