“QUÁ ĐỖI NGỌT NGÀO” – TIỂU THUYẾT NGỌT NGÀO (PHẦN 6)

Về đến nhà, toàn thân mệt mỏi rã rời, ủ rũ bước vào phòng. Mẹ tôi ở sau lưng gọi:“Ăn cơm thôi Khả Khả”“Con không đói, bố mẹ cứ ăn trước đi.”Nói xong, tôi đóng cửa lại, chìm vào thế giới của riêng mình.Nhìn ánh đèn trắng trên trần nhà, trong lòng day dứt không thôi.Thích Kỷ Trầm, nên kết thúc rồi chăng?—Tôi bắt đầu xa lánh Kỷ Trầm, đổi vị trí với Tạ Thanh như cậu ấy mong muốn.Tạ Thanh cầm tay tôi, nở nụ cười đầy giả dối: “Cảm ơn cậu nhé, Khả Khả ~”Tôi khoát tay, nhìn Kỷ Trầm ngồi bên cạnh im lặng không nói gì, quay người đến chỗ Tạ Thanh.Bên cạnh Kỷ Trầm chẳng lúc nào không có con gái vây quanh cả. Có người sẽ gửi thư tình cho cậu ấy ở cầu thang, có người đưa nước cho cậu ấy mỗi tiết thể dục, ngăn bàn lúc nào cũng để đầy các loại đồ ăn vặt, những bức thư tình màu hồng, có người còn giả vờ va phải người cậu ấy, tôi đều thấy chẳng có gì to tát cả. Thậm chí còn thấy buồn cười.Nhưng với Tạ Thanh thì khác, chỉ ăn cơm chung với nhau thôi mà tôi đã ghen tị đến phát tứ.c.Nhan Đình biết tâm tư của tôi nhưng cậu ấy cũng không nói gì cả.“Haizz, trường mình nhiều trai đẹp như thế, chị đây ngắm cho đằng ấy một anh nhé.” Cậu ấy ôm lấy vai tôi, nháy mắt trêu.Tôi bật cười.Rất nhanh sau đó tôi đã làm quen được với những người xung quanh, ngày nào cũng cười hihi haha, Nhan Đình rất vui, cậu ấy nói:“Khả Khả, tớ còn nghĩ cậu không vực dậy được cơ.”“Vực dậy gì cơ? Các cậu đang nói gì đấy?” Trịnh Vọng quay lại cười.À, quên nói.Trịnh Vọng là bạn tôi mới quen, ngồi trên tôi, giống với Tạ Thanh, cậu ấy cũng là học sinh mới chuyển đến.Tôi cốc vào trán cậu ấy: “Chen mồm vừa thôi, đưa vở đây cho tớ đi!”Trịnh Vọng bĩu môi đưa vở cho tôi, tôi vùi đầu chép.Ngay cả Nhan Đình cũng không nhận ra, tốt rồi.Chỉ có tôi mới biết ngày nào tôi cũng nhìn trộm Kỷ Trầm biết bao nhiêu lần, rồi mỗi lần chuẩn bị mắt đối mắt, tôi lại vờ quay phắt đi.Vụng trộm, rón rén cất giấu tâm tư này.Từ ngày đổi chỗ ngồi, Tạ Thanh bắt đầu quấn lấy Kỷ Trầm.Ngày ngày đi học, tan học, giải lao, tiết thể dục, chỗ nào có Kỷ Trầm là chỗ ấy có mặt cậu ta.Mặc dù Kỷ Trầm lúc nào cũng cau màu.Mà cậu ấy cau mày cũng đẹp trai ghê, lông mày tinh xảo thật đấy.Chỉ là cậu ấy ngoảnh đầu lại làm tôi không kịp phản ứng, vội vàng né tránh, quay người bỏ chạy.Ai mà ngờ một món quà từ trên trời rơi xuống rơi bộp vào trán tôi, làm tôi hoa cả mắt. Tôi đỡ đầu ngồi thụp xuống, bên tai vọng đến giọng nói lạnh lùng sắc sảo vừa quen vừa lạ.“Đường Khả?”Mọi người dần vây đến.Nhan Đình có chút tứ.c giậ.n: “Các cậu bị sao vậy? Có biết đánh bóng không thế? Đánh bóng hay đánh người đây?”Thì ra tụi con trai chơi bóng rổ không may đánh vào đầu tôi.“Đường Khả? Cậu có sao không?” Kỷ Trầm hỏi lại tôi, vẻ mặt nghiêm túc, tôi sờ trán, nói không đau là giả, nói đau..thì tôi có vẻ hơi giả tạo.Ai mà ngờ một đứa hoạt ngôn như tôi lại im lặng.Tôi đang nghĩ nói gì cho ổn thì trong đám người lanh lảnh tiếng một bạn nữ: “Chỉ bị bóng đập thôi mà, có cần làm quá vậy không”Tôi ngửa đầu nhìn cậu ấy, là người đi cất dụng cụ với tôi hôm đó, tên là gì nhỉ…..à Tống Oanh.Tống Oanh nói với vẻ mặt đầy khinh bỉ.Đầu sưng đau, cục tứ.c mấy ngày nay với Tạ Thanh vẫn chưa nguôi, cậu ta lại đến nộp mạng à.Tôi nhặt bóng lên, đứng dậy đối diện với cậu ta: “Thế tớ cũng cho cậu thử một tí nhỉ? Đúng là không phải mình thì không thấy gì mà”“Cậu….”“Cậu gì mà cậu? Tớ làm quá thì cũng cần cậu xem à? Đến lượt cậu huơ tay múa chân à?”Tống Oanh lườm tôi, tôi cười: “Không phục à? Không phục thì cứ nói đi, tớ cho cậu thử một tí nhé, nếu cậu không thở câu nào coi như tớ thua”Dứt lời tôi giơ bóng lên, Tống Oanh sợ xanh mặt, vội nấp sau người Tạ Thanh, tôi có chút khó hiểu, hai người này thân nhau vậy sao?Tạ Thanh xua tay làm trọng tài: “Đều là bạn học với nhau, giữ bình tĩnh nào”. Tôi không muốn nhìn thấy bản mặt giả trân đấy nữa, quay người rời đi, bất chợt có bàn tay kéo tôi lại.Tôi quay đầu, Kỷ Trầm cau mày“Đầu cậu sưng to thế, không thấy gì sao?”Tôi trợn mắt, định nói giờ xuống phòng y tế thì Kỷ Trầm đã kéo lấy tay tôi.Tôi ra sức vùng vẫy, nhưng vô tác dụng.“Kỷ Trầm! Bỏ tay ra!” Cmn tôi không muốn ngay mai mình nổi nữa đâu.Kỷ Trầm đột nhiên dựng lại, không phản ứng kịp, tôi va phải lưng cậu ấy.Vết sưng càng đau hơn. Đau phát khóc.“Cậu…cậu khóc cái gì?” Kỷ Trầm hoang mang, nói năng lắp bắp, tôi vùng ra khỏi tay cậu ấy: “Tớ tự đi! Cậu đừng động vào tớ!”Vừa kêu tôi đừng khóc, vừa đưa tôi đến phòng y tế. Ngày hôm sau lại có một cái hotsearch.Trấn động! Học bá Kỷ Trầm làm một cô gái khóc, cùng nhau đi vào phòng y tế!???Đứa nào nghĩ ra cái hotseatch này vậy??? Phòng y tế im lặng đến kinh ngạc. Kỷ Trầm vẫn một dáng vẻ khoanh tay dựa vào cửa sổ rồi lặng lẽ nhìn nhân viên y tế làm việc.Vừa bôi thuốc cho tôi, nhân viên y tế vừa lau mồi hôi. Một lúc sau xử lý xong vết thương, chú thở một hơi dài: “Cũng coi như ổn rồi, mau về đi.”Tôi muốn nói tôi muốn ngồi thêm lát nữa rồi mới về, ai ngờ bị chú ấy đẩy ra ngoài, sau đó đóng sầm cửa. Cảm nhận được khí thế bên cạnh mình, tôi hiểu vì sau chú ấy vội đẩy tôi ra như vậy.Để Kỷ Trầm đưa tôi về? Tôi không thèm.Sao Nhan Đình mãi không đến thăm tôi nhờ?Bầu không khí này ngột ngạt chế.t đi được.Tôi đắn đo một hồi không biết làm như thế nào để nói với cậu ấy để tôi về một mình thì cậu ấy cất tiếng“Sao phải đổi chỗ?”Hỏi gì khó thế? Tôi xoa trán.“Thì Tạ Thanh muốn đổi mà..”“Cậu ấy muốn ngồi thì cậu nhường luôn à?” Kỷ Trầm hơi tứ.c giậ.n, giọng cũng to hơn ngày thường một chút.Tôi hơi khó hiểu, cậu ấy giậ.n cái gì cơ chứ? Muốn giậ.n cũng phải là tôi giậ.n mới đúng chứ?Hình như cậu ấy hơi bối rối.Im lặng một lúc, tôi thở dài, thấp giọng nói:Tạ Thanh…thích cậu.”“Tớ biết.”“…Thế nên tớ để cậu ấy ngồi cạnh cậu, không phải tốt hơn sao?”Các cậu cùng nhau lớn lên, thanh mai trúc mã, chuyện gì cũng biết, bố mẹ quen nhau, bạn bè cũng vậy.Hai người, không phải đẹp đôi hơn sao?Tôi không có tư cách gì cả.“Vậy nên.” Kỷ Trầm cụp mắt nhìn tôi,“Cậu ấy thích tôi, cậu liền nhường tôi cho cậu ấy?”“Chứ sao?”Tôi hỏi ngược lại, lời lẽ có phần chế nhạo.“Đi tranh giành với cậu ấy? Cmn tôi xứng đáng sao?”—–CÒN TIẾP

Nguồn: https://www.zhihu.com/question/446148942/answer/1852717872

Trần Thị Kiều Trang (@csqz93) dịch.  

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容