[Zhihu] Viết lại câu chuyện cổ tích Cinderella (Phần 8/8)

“Chị này, em dẫn chị đi gặp họ nhé?”

Cinderella mỉm cười, vươn tay kéo nàng đi, mặc kệ nàng vì sợ hãi mà giãy giụa kịch liệt. Hắn đưa nàng tới một nơi. Nơi này chính là bụi tường vi phía sau toà biệt thự.

Cây tường vi đang độ nở rộ, sắc hồng và trắng hoà lẫn vào nhau. Mặc dù nhạt màu, nhưng được ánh nắng mặt trời chiếu rọi càng toát lên vẻ đẹp rạng rỡ của chúng.

Anastasia nhìn khóm hoa tường vi xinh đẹp trước mắt, không nhịn được ngẩn người. Một lúc lâu sau mới thả lỏng lại.

Cái gì vậy, thì ra hắn muốn đưa nàng đến chỗ này ngắm hoa.

Giây phút thả lỏng này làm bản tính của nàng bộc phát, nàng nhếch môi, quay đầu nhìn Cinderella, tỏ ra khinh thường: “Cái gì đây, cứ tưởng mày muốn đưa tao đi xem cái gì hay lắm, hoá ra chỉ là cái này thôi à?”

Nàng quay đầu nhìn khóm hoa tường vi, trong lòng lại dâng lên khinh bỉ: “Chỉ là một khóm hoa tầm thường mà thôi.”

Cinderella nhìn nàng, khoé miệng cũng cong lên. Hắn không trả lời Anastasia mà dắt nàng về phía vài bước, sau đó cúi người vuốt ve một cánh hoa tường vi, nghiêng đầu cảm thán: “Ồ, đã bắt đầu biến thành màu hồng nhạt rồi này.”

Anastasia bỗng nhiên có dự cảm chẳng lành. Ý cười trên mặt nàng cứng đờ, hỏi hắn: “Mày có ý gì?”

Cinderella quay đầu nhìn nàng, khẽ cười giải thích: “Đây là hoa tường vi, ban đầu nó có màu trắng tinh khiết. Nhưng em nghe người ta nói, nếu dùng máu người chăm bón thì màu trắng vốn của tường vi sẽ biến thành màu đỏ. Để chứng minh thật giả nên em mới thử, không ngờ điều này là thật.”

“Thế… thế nên mày…” Nàng càng ngày càng thấy sợ, hàm răng đã run cầm cập đập vào nhau, cả người run lẩy bẩy.

Tầm mắt của Cinderella dừng trên người nàng, đôi mắt màu lam đậm phản chiếu ánh mặt trời nhiễm một vầng ánh sáng, nhưng trong mắt Anastasia chỉ thấy hắn như vậy càng thêm đáng sợ.

“Vậy nên em chôn mẹ và Drizella ở đây. Chị này, đợi đến lúc hoa tường vi biến thành màu đỏ thì chị em mình lại ra đây ngắm nhé?”

Anastasia nhìn nụ cười dịu dàng của hắn, tận đáy lòng chỉ thấy lạnh lẽo, lạnh đến nỗi cả người đông cứng lại.

Sao mình lại có thể quên mất, rằng hắn là một kẻ biến thái?

Anastasia ảo não nghĩ, thấy Cinderella ngày càng lại gần, kéo nàng lại, dán lên thân thể nàng.

“Còn một chuyện nữa, chúng ta vẫn chưa công khai quan hệ với mẹ và Drizella. Bây giờ chúng ta công khai quan hệ được không? Chắc chắn họ sẽ rất vui, Anas đã tìm thấy người ở bên mình cả đời.”

Anastasia mở to hai mắt, dự cảm không hay lam ra khắp người nàng.

“Mày, mày muốn làm gì?”

Ý cười trên mặt Cinderella càng ngày càng đậm, cuối cùng nụ cười trở nên quỷ dị: “Em muốn làm chị ở đây, Anas.”

Hắn vừa dứt lời liền dùng sức đẩy Anastasia vào bụi tường vi, không để cho nàng có cơ hội phản kháng giữ chặt nàng, xé váy nàng, sau đó…

“Hu hu hu…” Anastasia không ngừng nức nở, nước mắt tuôn rơi như mưa, rơi xuống cả hoa tường vi bị nàng nằm đè lên.

Nàng ngẩng đầu lên nhìn trời, bầu trời xanh như màu ngọc bích, vừa đẹp lại vừa trong. Thỉnh thoảng có vài chú chim bay ngang qua, thế nhưng chúng chưa từng dừng lại nơi này.

Dưới đất là hài cốt của mẹ và chị gái, vậy mà nàng lại bị cưỡng ép, thậm chí còn cảm thấy sung sướng. Loại cảm giác này rất giống như đang làm trước mặt của mẹ Dri.

Anastasia không kiềm chế được nức nở cắn chặt môi, cảm giác hổ thẹn trong lòng khiến nàng nhắm hai mắt lại.

Thấy nàng như vậy, Cinderella cúi đầu nở nụ cười. Hắn hôn lên môi nàng, thanh âm trầm thấp không rõ ràng, mang theo mâu thuẫn giữa gợi cảm và quỷ dị: “Này, Anas, sinh cho em một đứa con có được không?”

Anastasia ngay lập tức mở mắt, xấu hổ và giận dữ trừng mắt nhìn hắn, vừa oán vừa hận:
“Không đời nào! Mày đừng mơ!”

“À.” Dù bị cự tuyệt nhưng Cinderella vẫn cười: “Vậy thì thử thôi.”

Hắn cúi người xuống, tiếp tục vận động kịch liệt trên người nàng, tiếng rên nàng phát ra ngâm nga như tiếng đàn êm tai.

Cuối cùng Cinderella đã thắng.

“Thằng khốn nạn! Bây giờ tao mang thai, phải nói là của ai đây?” Nàng căm giận nói xong, bỗng nhiên nheo mắt, không có ý tốt mở miệng: “Hay là cứ nói thẳng là của mày đi.”

Cinderella nghiêng đầu, híp mắt cười: “Kể cả chị nói thế thì cũng chẳng có ai tin đâu. Mọi người sẽ chỉ nghĩ là chị thật sự bị điên rồi.”

Anastasia không cười nổi nữa, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn hắn, tức giận đến nỗi ngực phập phồng lên xuống: “Vậy làm thế nào bây giờ? Chẳng lẽ để người khác nghĩ đứa trẻ này không rõ lai lịch?”

“À.” Cinderella nhìn chằm chằm vào ngực Anastasia đang phập phồng, ánh mắt đã tối sầm lại, nhưng trên mặt vẫn mang theo ý cười: “Chắc đã nghĩ vậy rồi đấy.”

“Cái… cái gì?” Anastasia sợ đến ngây người.

Cinderella ngẩng đầu lên, cười cười nhìn nàng: “Lúc chị ngất xỉ.u em đã gọi bác sĩ đến khám. Chắc bây giờ ai cũng biết rồi đấy nhỉ?”

“Nhưng chị không cần lo lắng. Em sẽ nuôi đứa bé cùng chị.”

Anastasia bị hắn chọc tức đến khó thở.

“Nói nhảm! Đây vốn là chuyện mày làm ra!”

Cinderella nhìn Anastasia tức giận thổ hổn hển, nghiêng đầu nghĩ ngợi, bỗng nhiên lấy ra một một chiếc vòng cổ trân châu và đôi bông tai ngọc trai từ túi áo đưa cho nàng.

Anastasia nhìn thấy đồ trong tay hắn lập tức trợn tròn mắt, quên cả tức giận. Cinderella còn chưa mở miệng nàng đã giật lấy, vui vẻ ngắm nhìn, còn ướm thử lên người mình.

Trong mắt Cinderella xẹt qua một tia gian xảo, sau đó nhân lúc nàng không chú ý ôm cổ nàng hôn ngấu nghiến.

“Ơ… Mày… Cầm thú… Tao đang mang thai mà…” Anastasia lên án.

“Chẳng liên quan.” Cinderella đã hôn đến cổ nàng: “Bác sĩ bảo là qua ba tháng là có thể.”

Dù Anastasia có phẫn nộ đến đâu cũng không còn cách nào khác, đành phải oán hận nhắm chặt mắt lại, cố gắng nghĩ đến vòng cổ và bông tai, lúc này mới thấy trong lòng dễ chịu.

Hôm nay, lúc Cinderella đưa Anastasia ra ngoài mua đồ dùng cần thiết cho phụ nữ có thai, người bán thuốc lén nhìn hai người, trên mặt là vẻ đau lòng khi nhìn thấy hắn đi cùng Anastasia.

“Cinderella, cháu như vậy không được đâu!” Người chủ ghé vào tai hắn nói thầm, thỉnh thoảng còn liếc mắt về phía Anastasia, tỏ vẻ vô cùng đau đớn: “Chị của cháu điên rồi, còn không biết mang thai con của ai, chẳng lẽ cháu cứ bị nó làm liên luỵ cả đời sao? Cinderella, cháu còn trẻ, lại xinh đẹp như vậy, nên tìm một người tốt nương tựa mới phải.”

Âm thanh của người chủ rất thấp, nhưng Anastasia vẫn có thể nghe thấy rõ ràng. Mặt nàng đỏ lên, cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức giận, chỉ muốn hét lên thật to: Đứa bé trong bụng tôi chính là của “cô gái” trước mặt bà đấy!

Nhưng Cinderella bên cạnh vẫn mỉm cười như cũ, thấy vậy nàng không có can đảm nói ra, đành nuốt hết uất hận vào trong.

“Không cần đâu ạ.” Cinderella không cười nữa, chân thành và nghiêm túc nhìn thẳng vào bà chủ: “Chị ấy là trách nhiệm của cháu. Cháu sẽ không bỏ rơi chị ấy, cũng sẽ không vứt bỏ con của chị ấy. Cháu sẽ chăm sóc chị ấy cả đời. Cảm ơn ý tốt của bác, nhưng cháu không muốn nhận.”

Nói xong hắn không tiếp tục tranh luận nữa nắm tay bà chủ rồi kéo Anastasia rời đi.

Đi được nửa đường, Anastasia đưa mắt sang nhìn hắn, cười lạnh: “Thật ra mày cũng không cần chịu trách nhiệm với tao, chỉ cần mày…” Nói đến đây nàng dừng lại.

Cinderella mỉm cười nhìn nàng, sắc lam trong mắt dần dần tối đi.

“Không ngờ chị đã mang thai rồi vẫn còn nghĩ được những chuyện phi thực tế. Hết cách, vậy em đành dùng thân thể của mình để nói cho chị biết, cái gì có thể nghĩ, cái gì không thể nghĩ.”

Anastasia lại bắt đầu run rẩy.

Có lẽ do thời gian này Cinderella đối xử với nàng quá tốt, nên nàng đã quên bộ mặt kinh khủng của hắn, đã từng làm nàng sợ đến thế nào.

Khóm hoa tường vi đã biến thành màu đỏ, Cinderella đưa Anastasia đi xem.

Khóm hoa hấp thụ máu và hồn người, tất cả lọt vào mắt nàng. Sắc đỏ của tường vi xinh đẹp rực rỡ như vậy, tưởng chừng như có thể sáng ngang với hoa hồng và mẫu đơn.

Cinderella quay đầu nhìn Anastasia, ý cười trên mặt vẫn chưa tan: “Chị này, đến khi chúng ta chết hãy để con chôn chúng ta ở đây, có được không?”

Anastasia nhìn hắn, sau đó dứt khoát cúi đầu, im lặng không nói.

Một trăm năm sau, dù Anastasia không tình nguyện, nhưng vẫn bị con mình chôn nàng và Cinderella chung một chỗ, dưới khóm hoa tường vi đỏ rực.

Nếu bạn thấy bài viết hữu ích đừng quên dành tặng tác giả 1 like nhé ^^!

Bài viết đã được bảo vệ bản quyền bởi:

Content Protection by DMCA.com
Group: Chia sẻ tin tức Weibo24h

Group chia sẻ tin tức Wibo24h

Admin: Trần Ngọc Duy

Trang Facebook của admin

Group: Hội Tự Apply học bổng Trung Quốc

Group chia sẻ, hướng dẫn, hỗ trợ tự Apply học bổng Trung Quốc

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容