Bạn đã trả thù được những ai?(7/7)

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

Tôi mở cửa phòng vệ sinh, ưỡn ngực ngẩng đầu, trên mặt nhoẻn miệng cười, đưa điện thoại cho bố.

– Vừa nãy con không cẩn thận ấn tắt màn hình, lại không biết mật khẩu của bố nên vẫn chưa chuyển được.

– Mật khẩu là ngày sinh của con mà, con không biết à? – Ông lầm bầm.

Tôi sững người.

Câu nói làm người ta mát lòng mát dạ, trong cảnh tượng ồn ào náo nhiệt của lễ đường, trong lòng tôi thì đang hớn hở vì vừa làm một chuyện vô cùng thành công, câu nói của bố như một ly nước, tưới lên trái tim đang nhộn nhạo cháy hừng hực của tôi.

Không nhiều, chỉ một ly thôi.

Nhưng nó chân thực thân thiết.

Ông già nhà tôi mềm yếu, ngốc nghếch, háo sắc, bảo thủ nhưng lại ẩn giấu một tia ấm ấp. Chút ấm áp này, lòi đuôi rồi nha, lại còn bị tôi tóm được nữa.

Ông mở khóa điện thoại rồi đưa lại cho tôi:

– Tự chuyển đi, còn ngây ra đó làm gì? Cầm lấy.

Tôi long ngóng mở app, chuyển 10 tệ.

Ông cầm điện thoại đi xa, trong lòng còn vui vẻ ngâm nga.

Tôi điều chỉnh lại tâm trạng, lẫn vào đám phù dâu, cùng nhận lì xì đằng nhà chú rể cho.

Lúc này, điện thoại lại không ngừng rung lên, Diệp Tử gửi tin nhắn cho tôi.

: Thư Hằng lại cùng Như Bình đi ăn rồi, hôm nay ăn đồ Tây hẳn hoi.

: Mày biết không, Như Bình còn như thiếu nữ nữa, gì mà nắm đấm đấm yêu lên bờ ngực người ta, tự nhiên như ruồi kìa.

: Nhìn thôi tao cũng thấy ngại, cái này tính vào tai nạn lao động chứ nhỉ?

: [Video]

: [Video]

Tôi nhấn vào video.

Đoạn đầu tiên là hình ảnh Lưu Bình và Hứa Thư Hằng sánh vai nhau bước đi, đúng như Diệp Tử miêu tả, Hà Thư Hằng vòng qua eo, hai người ghé tai thân mật, Lưu Bình có vẻ bị trêu thẹn quá quay sang đấm yêu hắn một cái.

Đoạn thứ hai là hai người đang ngồi ở một cái bàn gần cửa sổ, anh cắt tôi một miếng bít tết, tôi đút anh một nĩa mì Ý.

Cái áo da báo hôm nay Lưu Bình mặc, chính là bộ hôm qua bà ta nửa như vô ý nửa như cố ý lượn đi lượn lại khoe khoang trước mặt tôi “thẩm mĩ của bố cô thật tốt, rất biết chọn quần áo cho tôi”. 

Đột nhiên tôi thấy buồn cho bố.

Người phụ nữ mà ông tin tưởng lại mặc cái áo ông mua cho, mềm mại nép vào lòng một người đàn ông khác cười ngọt ngào.

Tình yêu như một tia sáng, xanh lè làm người ta hoảng hốt.

Chứng cứ em trai Lưu Bình nợ tiền đã lấy được, chứng cứ bà ta ngoại tình cũng đã có đủ cả.

Mặc dù tôi vô cùng muốn xé rách cái mặt nạ của bà ta, nhưng tôi phải đợi thêm lúc nữa.

Hôm nay là hôn lễ của chị họ, cả đời chỉ có một lần kết hôn, tôi không thể phá hỏng được.

Trước mắt phải chờ hôn lễ kết thúc đã.

Tiệc tối, Lưu Bình ung dung đến muộn, chưa thấy người tiếng nói đã leo lẻo:

– Ôi trời, thật có lỗi, cửa hàng của chúng tôi đông khách quá nên tới muộn một chút.

Giọng bà ta lanh lảnh lại mang ý cười, thu hút rất nhiều ánh nhìn.

Có người tiếp lời:

– Bà là cửa hàng phó, bận cũng là chuyện thường. Làm nghề của bà, người khác có muốn cũng không làm được đâu.

Lưu Bình gật đầu cười, cởi cái áo da báo vắt sang một bên, bên trong mặc bộ váy ôm sát màu đỏ.

Với độ tuổi của bà ta, vóc dáng đúng là rất đẹp, chiếc váy đỏ càng tôn thêm làn da trắng nõn, khiến bà ta càng thêm thu hút mọi người.

Nhưng vấn đề là bà ta ăn mặc đỏ chóe thế làm gì? 

Hôm nay đâu phải bà ta cưới!

Bộ trang phục này của bà ta nổi bật hơn cả mẹ cô dâu, cũng chính là lấn át cả dì cả. Còn về mức độ xinh đẹp thì chỉ có cô dâu mới mới thắng được.

Tôi đứng cạnh chị họ rót rượu cho chị, nhìn thấy lông mày chị nhíu lại.

Nhân lúc anh rể đang chào hỏi khách khứa, chị họ ghé tai tôi:

– Viên Viên, chị nhất trí để em lật mặt bà ta ngay lúc này.

Tôi hiểu ý chị họ, phải tôi tôi cũng tức giận.

Những người thật sự nghĩ cho người khác, ví dụ như tôi đây, cho dù có muốn lật mặt bà ta đến mấy cũng phải nghĩ đến hôm nay là ngày trọng đại của chị họ mà nuốt giận trong lòng.

Lưu Bình ngoài miệng xoen xoét gọi cháu gái, bên trong thì mưu đồ dùng nhan sắc lấn lướt, không coi nhà gái ra gì!

Hôn lễ đã kết thúc, những vị khách mời đã ra về hết.

Chú rể đã say quắc cần câu, chị họ đỡ anh rể ra ngoài, ra đến cửa lại ngoái lại nhìn tôi, nét mặt khoái trá:

– Viên Viên, chỗ này nhờ cả vào em đấy, thay chị thu dọn tàn cục nhé!

HẾT

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容