SỰ TRẢ THÙ CỦA NGƯỜI VỢ: BÍ MẬT (CHƯƠNG 3)

CHƯƠNG 3

Tôi thực sự không biết nên nói gì cho phải. Mặt mũi tôi đỏ lên vì tức giận, lời nói đứt quãng không mạch lạc, khiến cho lời giải thích của tôi nghe như ngụy biện.

Dì Hoàng vỗ vai tôi: “Con bé San San thực ra rất đáng thương. Nó không cha không mẹ, cháu nhận nó làm con nuôi là chuyện tốt, nhưng đừng hà khắc quá gia đình lại mâu thuẫn.”

Trái tim tôi đau đớn vì giận dữ. Làm sao có thể có một đứa trẻ như vậy trên đời? Trước mặt tôi thì tỏ ra ngoan ngoãn, nhưng sau lưng thì bịa đặt đủ điều! Nói khó nghe một chút, nó đang đặt điều nói xấu tôi!

Một đứa trẻ mới năm tuổi bảy tháng, chưa đầy sáu tuổi! Liệu có ai có thể tưởng tượng nổi?

Vừa về đến nhà, tôi liền gọi San San đến phòng làm việc hỏi cho ra nhẽ. Con bé khóc lóc nói rằng mình chưa bao giờ nói những lời như vậy, là dì hoàng nói dối.

Tôi kiệt sức rồi. Nhìn đứa trẻ khóc nức nở đến mức sắp thở không ra hơi, tôi còn biết làm gì nữa đây? Đưa nó đi gặp dì Hoàng để đối chất sao?

Tôi nghiêm khắc mắng San San một trận, phạt nó tự kiểm điểm mười lăm phút trong phòng. Thấy tôi định đóng cửa phòng ngủ, San San chạy tới ngăn tôi lại, nắm lấy cánh tay tôi khóc lớn: “Cô có quyền gì mà phạt cháu?Cô có phải mẹ ruột cháu đâu! Cháu muốn bố cơ! Đợi bố về cháu sẽ bảo bố đánh cô! ”

Tôi tức đến mức muốn ngất đi.

Ngô Kiến Văn bình thường không quan tâm bất cứ điều gì, tôi ngày ngày lo ăn lo mặc, kèm nó học hành, nó không nhận tôi làm mẹ, nhưng lại thật lòng thật dạ nhận Ngô Kiến Văn làm bố?

Trong đầu con bé này có cái gì vậy?

Nhìn thấy San San cãi tôi, Đóa Đóa tức giận, lập tức đứng về phía tôi vươn tay đánh San San một cái: “Đừng có bắt nạt mẹ! Em suốt ngày chỉ biết bắt nạt người khác, đồ em gái hư!”

Ngô Kiến Văn vừa về nhà, nhìn thấy Đóa Đóa đánh San San liền gầm lên: “Đóa Đóa, con làm gì đấy? Sao lại đánh em?”

Tôi nhanh chóng kéo Đóa Đóa và San San đi, nói với Ngô Kiến Văn những gì đã xảy ra hôm nay.

Tôi cứ tưởng Ngô Kiến Văn sẽ mắng San San, nhưng anh ta chỉ nhẹ giọng nói: “Có chuyện gì to tát đâu,trẻ con thì biết cái gì, tại vì bình thường em quản lý con nghiêm khắc quá nên nó mới nói như vậy trước mặt hàng xóm.”

Tôi thực sự không nói nên lời. Rõ ràng là con bé đó nói dối vu khống, sao giờ lại biến thành lỗi của tôi?

Đóa Đóa và tôi nhìn Ngô Kiến Văn đang dỗ dành San San, một tay bế con bé vào phòng một tay đóng cửa.

“Mẹ, bố thích em gái của con. Bố không thích con nữa.” Đóa Đóa ấm ức, nước mắt rơi đầy mặt.

Tôi không thể hiểu nổi, tại sao Ngô Kiến Văn lại bỗng nhiên thiên vị San San như vậy? Anh ta ngày ngày đi sớm về khuya, gặp San San không được mấy lần, sao có thể thương con bé đó hơn cả con gái mình?

Mặc dù không hiểu, nhưng tôi vẫn cố gắng sửa tật xấu của San San. Đứa trẻ mới năm tuổi, tật xấu gì thì vẫn đều kịp sửa. Lúc ấy tôi đã nghĩ như vậy.

Nhưng dần dần tôi phát hiện ra San San mắc thói hư tật xấu nhiều hơn tôi nghĩ. Con bé này cực kỳ thù dai. Hôm ấy Đóa Đóa đã đánh vào tay nó hai phát, nó vẫn luôn để trong lòng.

Nếu bạn thấy bài viết hữu ích đừng quên dành tặng tác giả 1 like nhé ^^!

Bài viết đã được bảo vệ bản quyền bởi:

Content Protection by DMCA.com
Group: Chia sẻ tin tức Weibo24h

Group chia sẻ tin tức Wibo24h

Admin: Trần Ngọc Duy

Trang Facebook của admin

Group: Hội Tự Apply học bổng Trung Quốc

Group chia sẻ, hướng dẫn, hỗ trợ tự Apply học bổng Trung Quốc

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容