BẠN ĐÃ TỪNG NGHE QUA CÂU CHUYỆN TĂM TỐI NÀO CHƯA? ( Phần 4/6)

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

BẠN ĐÃ TỪNG NGHE QUA CÂU CHUYỆN TĂM TỐI NÀO CHƯA? ( Phần 4/6)

Hàm Tiếu ngơ ngác, nhìn em trai đang vui vẻ ngồi ăn ở bên cạnh, không hề biết đến nổi khổ của nhân gian. Cái miệng dao gươm của cô bé lại hậm hực nói, “Cô không phải là mẹ của tôi.”

Bỗng dưng Xảo Trân cảm thấy mệt mỏi, thở dài một hơi: “Hàm Tiếu, mẹ không biết sao con lại ghét mẹ như vậy.”

Hàm Tiếu vùi đầu ăn cơm, từng hạt cơm trong miệng cô vừa thơm vừa đắng chát. Yên lặng nghiền ngẫm khiến cho bốn phía càng yên tĩnh hơn, Hàm Tiếu cúi đầu thình lình hỏi: “Biết sao mẹ tôi lại chết không?”

Tim Xảo Trân đột nhiên nảy lên một cái. Hàm Tiếu đặt chén cơm xuống, đứng lên nhìn Xảo Trân từ trên xuống dưới, ánh mắt như biển sâu, chứa đựng sự âm u thăm thẳm không nhign thấy được. Cô bé chỉ tay vào phòng ba mình, sắc mặt bình tĩnh nhưu đang nói đến chuyện không liên quan, “Mẹ tôi uống thuốc trừ sâu chết đó, ừ, ở trên cái giường đó, bị ba tôi ép chết.”

“Tôi không muốn để cô giống mẹ tôi, cho nên muốn mau chóng đuổi cô đi, nhưng mà bây giờ ba tôi chết rồi, cô thích ở lại thì ở đi.” Hàm Tiếu dắt em trai về phòng, cửa đóng “ầm” một tiếng.

Xảo Trân ngơ ngác, ngóng nhìn căn nhà trống không, hồi lâu sau, cô bắt đầu thu dọn bát đũa.

Trong nhà mất đi nguồn thu nhập, bí thu chi bộ trong thôn dẫn người đến điều tra tình hình, giành cho Hàm Tiếu một suất miễn học phí trung học trong trấn.

Hàm Tiếu đi học, quần áo, sách vở đều là đồ mới. Trên đường tan học về nhà, Hàm Tiếu nghe mấy người trong thôn đứng dưới tán cây nhỏ giọng xì xào bàn tán, đều nói rằng xảo Trân không cần thiết phải nuôi hai đứa con chồng.

Từ nhỏ Hàm Tiếu đã nghe mấy câu tán dóc này rồi lớn lên, trước giờ chưa từng để ý. Cô bé hát dân ca đi về nhà, vốn dĩ muốn nói với người mẹ kế đó, Khang Hàm Tiếu cô đây vốn dĩ chẳng cần mẹ kế, cô bé có thể nuôi lớn em trai.

Nhưng bước vào nhà, cô bé thấy một đàn gà con ríu rít, một chiếc xe ba bánh rách nát. Xảo Trân ngồi trong sân bày giẻ lau, cẩn thận lau những vết dơ trên xe ba bánh.

Xảo Trân bắt đầu chăm chỉ làm việc mỗi ngày. Từ nuôi gà, vịt để đẻ trứng, cho đến việc hấp màn thầu, mì sợi kéo tay vào sáng sớm, trời còn chưa sáng đã xếp đồ lên xe ba bánh đi ra thành phố để bán. Cô vô cùng khéo léo, màn thầu được làm với đủ loại, nào là màn thầu rau chân vịt, màn thầu ngô, đều là mánh khóe khiến người trong thành phố yêu thích.

Hàm Tiếu đi học mấy năm, dưới sự thúc ép làm phiền không ngừng nghỉ của Xảo Trân mới không cam tâm tình nguyện đặt một đống tên, bảng tên chữ trắng giấy đó treo trên xe ba bánh. Mì ngô chăm sóc sức khỏe, mì rau chân vịt thanh đạm vân vân, Xảo Trân không biết chữ, nhưng lại được Hàm Tiếu dạy một lần cẩn thận nhớ từng chữ một.

Đạp xe ba bánh hết ba năm, cuối cùng cũng nuôi Hàm Tiếu học hết cấp hai. Nhưng trong ba năm này, trước giờ Hàm Tiếu chỉ gọi thẳng tên cô, chưa từng gọi cô một tiếng “mẹ”.

Trong trấn không có trường cấp ba, muốn học tiếp thì phải lên thành phố. Vì để Hàm Tiếu đỡ tốn tiền ăn, mỗi lần sắp đến giờ tan học, Xảo Trân sẽ bày sạp ăn của mình ở cổng trường cấp ba của Hàm Tiếu. Mỗi buổi trưa Hàm Tiếu đều đến đó ăn, cơm được nấu vào buổi sáng trước khi ra khỏi nhà, cho vào hộp giữ nhiệt. Sau khi Hàm Tiếu ăn được hai tháng, quen biết được bạn học rồi, sẽ gặp bạn học ở quầy hàng.

Hai bên chào hỏi nhau, bầu không khí ngượng ngùng. Bạn học hiếu kỳ chỉ vào Xảo Trân hỏi Hàm Tiếu, cô ấy là cái gì của cậu. Mỗi lần như vậy, Hàm Tiếu chỉ lắc đầu, im lặng không trả lời.

Qua mấy hôm sau, sạp ăn của Xảo Trân biến mất. Mỗi sáng sau khi cô bán hết đồ ăn, buổi trưa sẽ đến tiệm sách cạnh trường để làm thêm, thuận tiện mang cơm cho Hàm Tiếu. Cô không nói tại sao lại không bày sạp nữa, Hàm Tiếu cũng không hỏi.

Chỉ là có khi Hàm Tiếu ngồi trên bậc thang ở cửa tiệm sách ăn cơm, sẽ nhìn vào bên trong xuyên qua lớp cửa kính: Xảo Trân khom lưng đi tới đi lui giữa hàng sách phụ đạo Anh văn và Toán học, khó khăn để nhận ra chữ rồi xếp nó vào đúng vị trí…

Cơm đã nhão như nếp. Hàm Tiếu chỉ cảm thấy mũi mình chua xót, nhanh chóng ăn hết cơm rồi chạy về trường học.

Năm lớp mười hai, Hàm Tiếu đã trở thành một cô gái, vóc dáng một mét sáu cao hơn Xảo Trân một cái đầu. Hai tay cô khoanh để trước ngực nhìn Xảo Trân ngồi đếm tiền dưới bóng đèn vào buổi hoàng hôn, trong lòng chỉ cảm thấy nhà mình bốn bề đơn sơ, tương đối nghèo khổ, bèn lạnh lùng nói: “Lưu Xảo Trân, tôi không học nữa. Tiền nay để nuôi Tiểu Phong đi, tôi có rất nhiều bạn học đến thành phố lớn để làm công, một tháng kiếm được nhiều tiền lắm.”

Nghe cô nói xong, lần đầu tiên Xảo Trân tức giận, cô nói chuyện đàng hoàng với Hàm Tiếu cũng không nghe, sự phản nghịch của thiếu nữ còn hơn cả mấy năm trước, nói mặn nói ngọt gì cũng không chịu đi học nữa. Xảo Trân tức chết được được, kéo lấy cánh tay của cô gái, “Mẹ là mẹ con, mẹ không thể để con thôi học!”

Hàm Tiếu chán ghét hất tay đầy vết chai của Xảo Trân ra, khóc thét: “Cô là mẹ tôi lúc nào!”

Hàm Tiếu chạy ra ngoài, mắt Xảo Trân đỏ lên. Cô tiếp tục đếm tiền, chỉ đếm đi đếm lại, tiền cũng chỉ bấy nhiêu, thực sự không gom được bao nhiêu.

Mấy hôm sau, chủ nhiệm lớp cấp ba của Hàm Tiếu đến tiệm sách, tìm Xảo Trân.

Chủ nhiệm mang kính gọng vàng, Xảo Trân hoảng hốt lau mồ hồi trên trán, cung kính lễ độ rụt rè đứng nghe.

Đó là tiếng sét giữa trời quang.

Chủ nhiệm nói, Hàm Tiếu mang thai rồi, còn ồn ào đòi thôi học. Chủ nhiệm vẫn chưa nói ra, nghe ngóng biết được người giám hộ của Hàm Tiếu ở đây, nên lập tức đến để bàn bạc. Xảo Trân quỳ ụp xuống trước mặt chủ nhiệm, khẩn cầu ông đừng nói ra.

Trong văn phòng, Xảo Trân nắm chặt tay Hàm Tiếu rồi đi ra ngoài. Mặt trời gay gắt, Xảo Trân không nói tiếng nào lôi Hàm Tiếu đến cổng bệnh viện huyện, cả người cô bình tĩnh đến đáng sợ, “Mẹ dắt con đi phá thai, sau đó trở lại học cho đàng hoàng, thi đại học.”

Mời các bạn đón xem phần sau ở blog.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容