Cuộc đời này, có rất nhiều thứ quan trọng hơn thể diện.

Cuộc đời này,
có rất nhiều thứ quan trọng hơn thể diện.

Bạn có phát hiện ra không, càng trưởng thành chúng ta càng nhát gan.
 
Hồi nhỏ chịu ấm ức, tôi có thể đánh nhau một trận với đứa bạn nói xấu mình, cho dù có bầm tím mặt mày cũng nhất định phải đòi lại công bằng cho bản thân.
 
Bây giờ gặp phải chuyện gì phiền lòng, điều đầu tiên tôi nghĩ tới không phải là tìm lý do để tranh đấu mà bắt đầu cân nhắc lợi và hại, cuối cùng hầu như đều cắn răng nhẫn nhịn nuốt xuống.
 
Tôi từng nghĩ trưởng thành là một chuyện rất vẻ vang rực rỡ, lớn lên rồi mới phát hiện, trưởng thành chẳng qua là quá trình mất đi thể diện.
Bởi vì càng lớn chúng ta càng hiểu rõ rằng: Cuộc đời này, có nhiều thứ quan trọng hơn thể diện.
 
Trong “Reply 1988”, vì chuyện “sinh viên biểu tình” mà Bora bị cảnh sát chặn ở góc phố, muốn đưa về đồn điều tra.
 


Người mẹ khóc lóc cầu xin cho con gái: “Anh biết con gái tôi là người như thế nào không? Nó là đứa học giỏi nhất ở đây, vì không muốn bố mẹ lo lắng chuyện học phí nên đã chủ động xin giáo viên cho đổi nguyện vọng.” Người mẹ đi dép lê đứng dưới trời mưa, vì gấp gáp mà ngón chân bị thương rỉ m.áu, nước mắt hòa cùng nước mưa thấm đẫm trên mặt bà, nhưng bà chẳng để ý, một lần nữa lặp lại lời giải thích: “Con gái tôi không phải người như vậy đâu.” Sau đó không ngừng lôi kéo để con gái không bị họ đưa đi. Bora nói: “Thỉnh thoảng cảm thấy mẹ thật mất mặt, vì sao một chút thể diện và lòng tự trọng cũng không có vậy chứ?” Cho tới nhiều năm sau, Bora nghĩ lại chuyện này mới hiểu ra cô có bao nhiêu là tự mãn, tự cho mình là đúng; bởi vì mẹ có những thứ quý giá muốn bảo vệ hơn cả bản thân, đó là Bora, con gái bà. 

Con người ta mạnh mẽ nhất là lúc chấp nhận gạt bỏ cái tôi chứ không phải cố chấp bảo vệ sự tự tôn đó.”

Mẹ Bora thật ra là một người có lòng tự trọng rất cao, tới nhà hàng xóm mượn tiền còn ngại ngùng không dám mở miệng. Nhưng luôn có người khiến bà ấy buông bỏ sự chấp nhất, không màng mặt mũi, chỉ vì muốn cả nhà được bình an vô sự.

Từ nhỏ chúng ta đã được dạy làm người phải có lòng tự trọng, nhưng xã hội lại nói với chúng ta: buông bỏ sĩ diện sẽ sống tốt hơn. Tôi có một người bạn tốt nghiệp Bắc Đại, nói thật lòng cô ấy rất ưu tú nhưng công việc lại không mấy thuận lợi, những điều bản thân muốn đều bị những người giỏi giang hơn giành mất, nhưng cô ấy vẫn chấp nhận một vị trí bình thường khiến tôi cũng cảm thấy tiếc thay. Không ngờ cô ấy lại thản nhiên nói: “Tuy biết là năng lực của bản thân không tồi nhưng mà kinh nghiệm làm việc không so được với các tiền bối, so với việc cứ làm giá không chịu cúi đầu thì thà rằng cứ bước vào dòng chảy của xã hội, trải qua rèn luyện rồi từ từ tìm cho mình một vị trí xứng đáng.” Không cam lòng chắc chắn là có nhưng trưởng thành khiến con người ta lựa chọn cúi đầu, chăm chỉ làm việc không có gì là mất mặt, rồi sẽ có một ngày chúng ta đạt được những thứ mình muốn. Sau khi lớn lên chúng ta không còn đứng thẳng thân mình đương đầu với thế giới nữa, chúng ta học được cách mềm mỏng đúng lúc, không phải vì nhát gan mà bởi chúng ta hiểu rằng, thế giới này, có nhiều thứ quan trọng hơn nhiều so với được mất. Người trưởng thành buông bỏ sĩ diện để củng cố trách nhiệm trên vai, cuộc đời này, con người sẽ không tránh khỏi những lúc bất đắc dĩ phải từ bỏ nhiều thứ, nhưng tôi luôn tin rằng, mọi thứ mất đi đều là để bảo vệ những điều đáng trân trọng nhất của chúng ta.

Bài dịch của Ở một góc nhân gian / Vui lòng không tự ý repost!

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容