BẠN ĐÃ TỪNG NGHE QUA CÂU CHUYỆN TĂM TỐI NÀO CHƯA? ( Phần 5/6)

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

BẠN ĐÃ TỪNG NGHE QUA CÂU CHUYỆN TĂM TỐI NÀO CHƯA? ( Phần 5/6)

Hàm Tiếu hất tay Xảo Trân ra, “Dựa vào đâu? Tôi không muốn đi học nữa, tôi muốn gả đi rồi.”

Nước mắt của Xảo Trân rơi lã chã, mắt cô đỏ lên đứng trước cổng bệnh viện kéo Hàm Tiếu mười tám tuổi, cuối cùng không nhịn nổi nữa mà khóc lớn lên, vừa khóc vừa mơ hồ nói gì đó không nghe rõ.

Hàm Tiếu nghe đi nghe lại mấy lần mới hiểu. Trước đó Xảo Trân bỏ một đứa con, sau đó không thể sinh được nữa.

Người phụ nữ này chưa từng nhận được giáo dục gì cả, cô sợ phá thai hơn bất cứ ai.

Nhưng cô không muốn Hàm Tiếu kết hôn sớm như vậy rồi kết thúc luôn tương lai tươi đẹp của mình.

Hàm Tiếu giật mình, kéo Xảo Trân vào bệnh viện, ấn cô ngồi ở khu ngồi chờ, nói là mình đi bóc số kiểm tra. Trước giờ Xảo Trân chưa từng đi đến bệnh viện huyện, bóc số là gì cô không hiểu, chỉ có thể lóng ngóng tay chân ngồi đợi ở đố, người bên cạnh liếc nhìn người phụ nữ nông thôn mặt đầy nước mắt, nhưng cũng rất nhanh không còn ai chú ý đến cô nữa. Bệnh viện là nơi đau khổ của nhân gian, mỗi phút mỗi giây đều có những chuyện đau thương, thật ra nỗi khổ của con người chẳng là gì cả.

Vào lúc Hàm Tiếu xuất hiện lần nữa, đã là buổi chiều tà, cửa sổ nơi hành lang chiếu vào ánh trời chiều buổi hoàng hôn, Hàm Tiếu đi về phía cô, mệt mỏi nói: “Kết thúc rồi, về thôi.”

Hôm đó Hàm Tiếu trở về thôn với Xảo Trân, cùng ngủ trên một chiếc giường. Xảo Trân nói rất nhiều, Hàm Tiếu nghe mãi nghe mãi rồi vờ ngủ rồi, nhưng Xảo Trân vẫn cứ đang lầm bầm, nói đến mức gói Hàm Tiếu ướt đi một nửa.

Cô nói rằng lúc đó cô đã có thai sáu tháng, mẹ chồng dắt cô đi siêu âm B, nói rằng đứa con trong bụng là con gái. Mẹ chồng không nói gì đè cô vào phòng khám, lôi đứa bé sáu tháng ra. Sau này cô không thể mang thai được nữa, ù ù cạc cạc bị sắp xếp cho ly hôn.

Cô nói đến lần thứ hai cô được gả đi, lúc đó ba Hàm Tiếu cho nhà cô một trăm ngàn. Lúc đó cô cứng rắn không đồng ý, ngồi khóc trước cửa. Mẹ đến cầu xin cô, nói rằng bệnh của ba cô không kéo dài được nữa, kéo dài nữa thì sẽ chết mất. Cô vẫn còn cố chấp, nhưng khi mẹ cô đưa một tấm ảnh có hai đứa trẻ, mắt cô sáng lên. Trong ảnh là Hàm Tiếu và em trai bé nhỏ, Xảo Trân động lòng rồi.

Cả đời này của cô, sẽ không còn cơ hội nào để có được đứa con của mình nữa rồi.

Cô càng nhìn mặt mũi của Hàm Tiếu càng thấy thích, cứ như một món quà trời ban vậy. Đúng thế, thiếu nữ mắt sáng lấp lánh, giống cô ngày trước biết bao, bướng bỉnh đến thế, nhưng cũng không chịu thua như vậy.

Cô tuyệt đối sẽ không để Hàm Tiếu giống như cô, cả đời phải hi sinh vì đàn ông trong nhà.

Qua mấy hôm sau, bên ngoài trường học Xảo Trân lặng lẽ đi theo cậu trai cứ đi theo Hàm Tiếu, sau khi đi qua một con đường thì bị chàng trai phát hiện. Chàng trai đỏ mặt cúi đầu, gãi đầu bồi tội: “Dì ơi, chàu và Hàm Tiếu không phải như dì tưởng tượng đâu…”

Không phải Xảo Trân đến để hỏi tội, cô chỉ ôm lòng gửi gắm đến hỏi cậu một câu, “Sau này cậu muốn học cùng một trường đại học với Hàm Tiếu, sau đó kết hôn không?”

Chàng trai le lưỡi lắc đầu, nhíu mày nói: “Dì ơi, thật ra Khang Hàm Tiếu không có gì đâu… Chỉ là cậu ấy muốn gạt dì, cậu ấy muốn thôi học. Cậu ấy nói, mẹ cực khổ quá, thức khuya dậy sớm cực khổ kiếm tiền, cậu ấy không muốn khiến dì cực khổ nữa!”

Xảo Trân ngơ ngác đứng đó, ngón tay run rẩy giơ lên bỏ xuống, không dám tin.

Chàng trai nói tiếp: “Thật ra ấy dì ạ, Hàm Tiếu khẩu xà tâm Phật, cậu ấy đã nói với tụi cháy, mẹ cậu ấy cực khổ lắm, nhưng lại rất kiên cường, không muốn để cậu ấy thôi học. Bây giờ cậu ấy đã từ bỏ rồi, quyết định sẽ học hành cho đàng hoàng, dì không cần lo nữa đâu!”

Chàng trai nói xong chạy như bay đi mất, chạy một lúc, lại quay đầu hét to: “Dì ơi dì đừng để lộ nhé, đừng nói là cháu nói với dì…”

Dưới ánh mặt trời sáng chói Xảo Trân quỳ xuống, khóc đến run cả vai.

Vào hôm Hàm Tiếu nhận được giấy thông báo đậu đại học, Xảo Trân đang đút cơm cho Tiểu Phong bị bệnh, Tiểu Phong kêu “mẹ”, đã được nhiều năm rồi.

Mời các bạn đón xem phần sau ở blog.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容