CÂU CHUYỆN PHÁ HỦY TAM QUAN NHẤT MÀ BẠN TỪNG GẶP LÀ GÌ? ( Phần 8/34 )

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

Tôi đứng đó xem một hồi lâu, trong lòng cảm thấy có chút không yên, liền hít sâu một hơi rồi hỏi: “Cô đang định làm gì vậy?” 

“Không làm gì cả, đợi anh về nhà thôi.”

Tôi có chút nghi hoặc, chuyện này là sao? Sao đột nhiên lại thay đổi tính tình vậy, có phải đã mưa dầm thấm lâu rồi không? 

“Được rồi, ăn dưa hấu trước đi, ăn dưa hấu rồi lát nữa đi ra ngoài ăn cơm.” 

“Được, nhưng sau khi ăn dưa hấu xong, tôi muốn ăn chuối.” 

Thành ra, tôi ăn dưa hấu, cô ấy ăn chuối. 

Một tiếng đồng hồ sau, chúng tôi đi ra ngoài ăn tối. 

“Có lẽ cuối tuần sau tôi sẽ chuyển đến Đông Hoản, cô có muốn đi cùng tôi không?” Trên bàn ăn, tôi chợt nhớ đến chuyện chuyển chỗ ở và quyết định hỏi ý kiến của cô ấy một chút.

“Tôi sẽ suy nghĩ lại.” cô ấy ngập ngừng. 

“Được, suy nghĩ xong thì hãy nói cho tôi biết, dù thế nào đi nữa, tôi vẫn sẽ tôn trọng sự lựa chọn của cô.”

“Ừm…”

Sau tiết mục đan xen đó và sự khuyên bảo của anh Bàn, tâm lý của tôi đã phát sinh thay đổi. Cũng chính vì điều này, mối quan hệ giữa tôi và cô ấy cũng đã phát sinh một số thay đổi nhỏ, và ngược lại mối quan hệ giữa hai người chúng tôi đã trở nên càng hài hòa hơn. 

Thời gian một tuần rất nhanh đã trôi qua, cuối tuần tôi đi Đông Hoản xem xét các ngôi nhà ở bên đó. Sau khi xem một vài ngôi nhà, về cơ bản tôi đã chọn được một căn.

Đồng thời cũng quay video lại cho cô ấy xem, nhưng cô ấy vẫn chưa cho tôi một câu trả lời rõ ràng là đi cùng tôi hay không đi. 

Dòng ngăn cách ———————————————————— 

Cập nhật 6/4

Thời gian trôi qua từng ngày, sắp đến ngày tôi chuyển nhà rồi, nhưng cô ấy vẫn chưa nói với tôi về việc dọn đi. Ngay khi tôi nghĩ cô ấy sẽ đến Đông Hoản cùng với tôi, thì cô ấy đột nhiên nói với tôi về quyết định của cô ấy. 

“Tôi đã tìm được một nơi ở rồi, cho nên sẽ không theo anh đến Đông Hoản nữa. Đi Đông Hoản phiền phức lắm, hơn nữa tôi tìm việc làm cũng không dễ dàng.”

Tôi sững sờ… 

“Cô định dọn đi đâu? Khi nào dọn vậy?”

Trong lòng có chút thất vọng. 

cô ấy ngập ngừng rồi nói: “Chuyển đến nhà một người bạn, tối mai sẽ chuyển đi.”

“Ồ.”

Trong lòng đột nhiên cảm thấy như mình mất đi thứ gì đó, nên lúc đó tôi không nghĩ nhiều nữa, cũng không hỏi thêm.

Nhưng lúc bình thường khi nghĩ lại, có lẽ cũng sẽ suy nghĩ ra rằng nếu cô ấy có bạn bè ở Thâm Quyến, vậy sao lại ở nhà tôi lâu như vậy? Và nếu cô ấy muốn tìm một công việc, vậy sao ở nhà tôi cả một tháng trời mà không đi tìm kiếm việc làm đi?

Đêm đó, có lẽ là biết cô ấy sắp dọn đi, và có lẽ sau này sẽ không gặp lại nữa nên tôi rất trân trọng, đồng thời cũng rất mãnh liệt. 

Chiều ngày hôm sau, cô ấy thu dọn đồ đạc của cô ấy và bắt đầu chuyển đi vào buổi tối. cô ấy đã gọi xe kéo hàng và lát nữa xe sẽ đến, nên cô  ta định dọn đồ xuống lầu trước, để lát nữa bốc thẳng hàng lên xe. 

Vốn dĩ tôi định giúp cô ấy di chuyển đồ đạc, nhưng lúc này tôi nhìn thấy một người đàn ông đến giúp cô ấy chuyển đồ đi. 

Người đàn ông đó đi vào phòng nhìn thấy tôi, anh ta liền sửng sốt ngay lập tức.

Tôi cũng đã choáng váng khi nhìn thấy anh ta, sau đó tôi liền hiểu ra. 

Lúc này, tôi không còn ý nghĩ giúp di chuyển đồ đạc nữa, nên tôi yên lặng ngồi trên ghế sô pha nhìn bọn họ. 

Nhìn thấy bộ dạng muốn nói chuyện nhưng lại không muốn nói của người đàn ông đó, tôi thực sự rất muốn cười, có lẽ anh ta chưa hiểu rõ được tình hình.

Cuối cùng khi chỉ còn một chiếc thùng, chỉ có người đàn ông đó lên, cô ấy không đi lên nữa, sau đó người đàn ông đó không nhịn được mà hỏi tôi một câu: “Tình hình của các anh là thế nào? Tại sao cô ấy lại sống trong nhà anh?”

“Các anh là tình hình gì, thì tôi và cô ấy cũng là tình hình đó, tự cầu đa phúc đi, người anh em.”

Tôi dửng dưng nói một câu rồi không quan tâm nữa. 

Đợi sau khi bọn họ đi rồi, tôi đóng cửa lại, tâm trạng cảm thấy rất phức tạp. 

Nói là không nỡ, thì tôi và cô ấy nhất định sẽ không có kết quả, cho nên sớm muộn gì cũng sẽ có ngày như vậy, cho nên không việc gì phải không nỡ cả.

Nhưng mà, nói có một chút thì cũng không sao cả, điều đó cũng là không thể, vì suy cho cùng đã ăn chung ngủ chung lâu như vậy, tục ngữ có câu “mưa dầm thấm lâu” không phải sao.

“Haiz…” 

Tôi thở dài, đột nhiên cảm thấy hơi cô đơn khi trong nhà chỉ còn một mình. 

Hai ngày sau, tôi cũng chuyển đến Đông Hoản, hoàn toàn tạm biệt tổ ấm nhỏ đầy kỷ niệm ấy ở Thâm Quyến.

Ở Đông Hoản sống một cuộc sống hai nơi một đường thẳng- nhà thuê và công ty, sau một tuần bận rộn, ngay khi tôi sắp quên cô ấy, cô ấy đột nhiên gửi cho tôi một tin nhắn WeChat. 

“Dạo này anh có khỏe không? Cảm giác của Đông Hoản như thế nào?”

Tôi có chút bất ngờ, không ngờ cô ấy sẽ chủ động liên lạc với tôi. 

“Vẫn ổn, còn cô thì sao?” 

“Khi nào anh rảnh? Tôi muốn gặp anh nói chuyện trực tiếp.” 

Mời các bạn đón xem phần sau ở blog.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容