Bắt cóc buôn bán phụ nữ đáng sợ cỡ nào? ( Phần 7/22)

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

12.

Tôi trở về trong phòng, đợi chị dâu trở lại, lúc chị ấy chuồn về thì thấy tôi đang ở trong phòng, vẻ mặt chị ấy bỗng nhiên tái xanh đi, chị ấy hỏi tôi sao trở về có một mình vậy.

“Bác gái không yên tâm để chị ở nhà một mình, nên bảo em về coi chừng chị.”

Chị ấy thử hỏi thăm dò tôi: “Em… biết hết rồi sao?”

Tôi không nói tiếng nào, chỉ gật gật gật đầu, chị ấy đột nhiên quỳ xuống trước mặt tôi, xin tôi đừng vạch trần chuyện của chị ấy, chỉ cần tôi đồng ý với chị ấy, thì chị ấy có thể đồng ý với bất kỳ điều kiện gì của tôi.

Tôi đỡ chị ấy dậy, thở dài nói: “Chị vẫn chưa bỏ cuộc hay sao, vợ của Ngưu Bưu cũng bảo lời anh ta không đáng tin rồi, vậy mà trong lòng chị vẫn còn tơ tưởng, chị đợi mà xem, Ngưu Bưu tuyệt đối sẽ không giúp chị chạy trốn đâu, không tin thì cứ đợi mà xem.”

Chị ấy nói một cách thảm thương: “Nhưng chị làm gì còn cách gì nữa, cho dù khả năng thành công của chuyện này chỉ có một phần trăm, thì chị cũng phải đi thử xem, đối với chị mà nói, nơi này là địa ngục, chị không muốn ở lại thêm giây phút nào nữa!”

Tôi hiểu rõ suy nghĩ của chị ấy, bởi vậy không ngăn cản việc chị ấy để cho Ngưu bưu lợi dụng, chỉ khi khiến cho chị ấy cảm thấy tuyệt vọng,chị ấy mới từ bỏ ý nghĩ trốn khỏi nơi này.

Tôi không giúp chị ấy chạy trốn, mà cũng không nói bí mật này ra, tôi ra hiệu để chị ấy an tâm, trước lúc rời đi tôi có khuyên bảo chị ấy, bây giờ chị ấy đang mang thai, cẩn thận ảnh hưởng đến đứa nhỏ, chị ấy sờ sờ vào cái bụng nhỏ của mình, vẻ mặt lo lắng không yên.

Từ đó về sau, tôi luôn âm thầm quan sát hành động của chị dâu, sau này có một lần, chị ấy thật sự đã trộm được chìa khóa, còn giao nó cho Ngưu Bưu, không biết anh ta có đi đánh chìa khóa thật hay không, ngược lại khi chị dâu thúc giục anh ta nhanh chóng tìm cơ hội đưa chị rời khỏi nơi này, Ngưu Bưu đều tìm cớ để dời kế hoạch lùi về sau, nhưng anh ta lần nào cũng đẩy chị dâu lên giường cả.

Cứ thế, chị dâu đã bị tên Ngưu Bưu gạt lên giường mấy lần, sau đó chị ấy đã nhận ra tên Ngưu Bưu chỉ đang đùa giỡn với chị ấy, anh ta chỉ ham muốn cơ thể của chị ấy thôi, nhưng chị ấy không thể chạy đi nói lý với anh ta được, chỉ là lúc anh ta trèo tường qua, chị ấy đã từ chối yêu cầu của anh ta, chị ấy đã hết hy vọng với Ngưu Bưu rồi.

“Em không sợ anh nói với Mã Cường sao?”

Tôi trốn ở bên ngoài nghe lén, những lời uy hiếp của ngưu bưu khiến tôi thầm mắng ta ta là đồ vô liêm sỉ, mà chị dâu hình như cũng không thèm đếm xỉa đến: “Anh đi nói đi, tôi đang mang thai con của Mã Cường, anh ta không dám ra tay đánh tôi đâu, còn anh á, cứ ba lần bốn lượt lợi dụng tôi, để xem Mã Cường có bỏ qua cho anh hay không!”

Hình như Ngưu Bưu không ngờ rằng chị dâu sẽ không sợ những lời uy hiếp của anh ta, anh ta tức giận đùng đùng, thậm chí còn dùng vũ lực, tôi lo lắng cho đứa con trong bụng chị dâu, nên đã nhanh chóng đẩy cửa đi vào, Ngưu Bưu mới thôi không làm gì nữa, anh ta tức giận rời đi.

Sau khi anh ta rời đi, chị dâu ngồi bên giường như kẻ mất hồn, cả người chị ấy trở nên uể oải, tôi an ủi chị ấy, chuyện gì cũng nên nghĩ thoáng một chút, có lúc mình không phản kháng loại được vận mệnh đời mình, thì hãy ngoan ngoãn chấp nhận số phận đi.

Mà cũng không biết tên Ngưu Bưu kia nghĩ gì, anh ta thật sự đã đem chuyện của chị dâu kể cho anh họ, buổi tối hôm đó, tiếng kêu gào thảm thiết của chị dâu cứ liên tục vang lên đến nửa đêm, ngày hôm sau, tôi nhìn thấy sau lưng chị ấy có mấy vết hằn của roi, mà khắp người ở phía sau cũng có, chỉ ấy chỉ có thể nằm dài trên giường, xuống giường đi lại xem ra cũng có chút khó chịu, nhưng đây đều là những vết thương ngoài da thịt, đứa con trong bụng không bị ảnh hưởng gì.

Buổi trưa lúc đem cơm đến cho chị ấy, chị ấy vừa ăn vừa khóc: “Chị không được chết, chị chết rồi, thì không ai chăm sóc ba mẹ chị nữa…”

13.

Có lúc tôi thật sự khâm phục lòng quyết tâm của chị ấy, chuyện đến nước này rồi mà vẫn không bỏ cuộc, chị ấy kể cho tôi nghe về cuộc sống trong thành phố, kể cho tôi nghe những câu chuyện thú vị lúc chị ấy còn nhỏ, tôi càng hiểu chị ấy, càng cảm thấy âm sức hơn, những người bán chị ấy đến đây thật sự đáng chết lắm, chuyện anh họ làm cũng không đúng, nếu như tôi tự mình thả cho chị ấy chạy trốn, đợi khi chị ấy công bố bí mật trong thôn ra bên ngoài, tôi sẽ trở thành tội nhân của cả cái thôn này, đặc biệt là có lỗi với nhà bác gái, bác ấy có công nuôi tôi khôn lớn, tôi không thể làm ra chuyện ác độc này được.

Trong thôn không có sóng điện thoại, cách duy nhất để liên lạc với bên ngoài là viết thư, nhân viên bưu điện mỗi tuần sẽ đến đây một lần, lần này anh ta gặp anh họ ở ngoài đầu ngõ, anh ta đưa cho anh họ một bức thư, nhưng anh họ lại không biết chữ, anh họ chỉ biết đây là bức thư mà chị dâu đã lén lút đưa cho nhân viên bưu điện, anh họ liền bảo tôi đọc xem bên trong viết gì.

Tôi mở ra thì phát hiện chị dâu viết thư cầu cứu ba mẹ chị ấy, anh họ cũng không phải kẻ ngốc, tuy rằng anh ấy không biết bên trong thư viết gì, nhưng lại có thể đoán ra được, anh ấy hỏi tôi có phải chị dâu lại muốn chạy trốn nữa rồi không, tôi chỉ đành gật đầu bất lực, lại an ủi anh họ đừng có mà tức giận, suy chi cùng bây giờ chị dâu đang mang thai.

“Lần này anh nhất định phải khiến cô ta từ bỏ luôn!”

Anh họ cầm thư dùng chân đá mở cửa, làm chị dâu hết hồn á lên một tiếng.

Nhưng không giống như những gì tôi dự đoán, anh họ không đánh mắng chị dâu, mà kéo chị ấy ra khỏi nhà.

Mời các bạn đón xem phần sau ở blog.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容