Những Câu Chuyện Phải Dành Cả Đời Để Đọc Nó? ( Phần 5 )

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————-
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

Nguồn : https://www.zhihu.com/question/68091081/answer/1477559266

——————————

05


 Tôi luôn luôn như vậy, tôi không thể nhìn thấy quá khứ và tương lai, nhưng cũng không thể nhìn thấy hiện tại. Rõ ràng là có vợ con rồi mà vẫn lạc lõng với thế giới, thấy mình trần như nhộng.


 Đêm đó, vợ tôi cho A Thụ uống sữa, dỗ thằng bé ngủ rồi bước vào phòng chúng tôi. Tôi ngập ngừng ôm cô ấy, cơ thể cô ấy cứng đờ trong một giây rồi mềm nhũn ra, đêm cũng dài thêm.


 Chúng tôi bật đèn ngủ cho đến nửa đêm. Tôi mồ hôi nhễ nhại, nhưng chợt thấy lạnh sống lưng.


 Tôi dừng lại nhìn vợ, đôi mắt đẫm mồ hôi, tôi không thể nhìn rõ nét mặt của cô ấy, chỉ biết rằng cô ấy nhắm chặt mắt. Nhìn lại, căn phòng mờ mịt và im lặng, không có gì rõ ràng.


 Sau khi tôi đi vào phòng tắm, tôi thấy rằng cửa không được đóng chặt.


 Sau lưng tôi, vợ tôi khẽ thì thầm: “Em sơ ý quá”.


 Cánh cửa lộ ra một khe nứt, cánh cửa đối diện của A Thụ vẫn đóng. Vừa rồi có lẽ là gió.


 Bữa sáng ngày hôm sau, A Thụ trông héo hon và đôi mắt đỏ hoe, vợ tôi kiểm tra trán của thằng bé nhưng nó lại tránh mặt. Khi vợ tôi vào bếp, A Thụ ngước đôi mắt xa lạ nhìn tôi, há hốc mồm ra như muốn gọi tôi nhưng lại ngập ngừng, thằng bé đã lưỡng lự từ bao giờ thế này, nó là một đứa trẻ kia mà.


 Mới đây, một quan chức cấp cao bị ngã ngựa, bị vạch mặt tội ấu dâm, đã hại không dưới mười trẻ em và liên lụy đến nhiều gia đình. Có bốn đứa trẻ bị rối loạn tâm thần nghiêm trọng cần phải theo dõi sát sao, và chúng đều quay cuồng trong phòng.


 Vì vậy, trước khi đi, tôi nói: “Bố không thể ăn sáng với con được. Bố sẽ ra ngoài sớm và trở lại sau.”


 A Thụ vẻ mặt bối rối, chậm rãi nói: “Lại tăng ca sao?”


 Vợ tôi giúp tôi chỉnh lại cổ áo, ôm lấy tôi, “Vậy hôm nay em đi họp phụ huynh ở trường.”


 “Trong trường có họp phụ huynh sao?”


 Vợ tôi đã chăm sóc A Thụ rất tốt.


 Đến chiều, tôi nhận được cuộc gọi từ quản lý trung cư, nói rằng hàng xóm ở tầng dưới bị suy nhược thần kinh và phàn nàn rằng mấy ngày nay nhà tôi ồn ào quá, lúc nào cũng có tiếng kêu meo meo.


 Tôi bận đến mức nói rằng “Tôi không nuôi con mèo nào trong nhà cả” và sau đó tôi đã cúp máy.


 Buổi tối, tôi về nhà sau giờ làm thêm, trong phòng khách không có ai, chỉ có dàn âm thanh đang phát “Farewell”, tôi gọi tên vợ thì nhạc dừng lại.


 Người vợ từ trong phòng A Thụ đi ra, cổ áo choàng bị nghiêng, lộ ra một vùng da thịt rộng lớn, cô ấy kéo lại một cách tùy tiện.


 “Em đang bận gì thế?”


 “Em vừa đi tắm, em đang dạy A Thụ làm bài tập về nhà.”


 Tôi gật đầu và tiếp tục lo lắng cho những đứa trẻ mới bị xâm hại.


 Vợ tôi làm cho tôi một bữa ăn tối, và sau khi trò chuyện một chút, tôi hỏi về tình hình của cuộc họp phụ huynh.
 Cô ấy lấy ra một vài cuốn sổ tay và nói, “Chủ yếu là do trường hợp của anh. Một quan chức bị phơi bày chuyện ấu dâm, xã hội chắc chắn rơi vào hoảng loạn. Nhà trường nói rằng cha mẹ nên giáo dục giới tính cho con cái họ và trau dồi bản thân cho con mình ý thức bảo vệ bản thân. Đây là công việc của anh, đây là điều tốt nhất. “


 Tôi lật sách hướng dẫn và ném nó sang một bên, “Không, cứ làm theo sách hướng dẫn.”


 Tôi thường đối phó với lạm dụng tình dục trẻ em tại nơi làm việc và tôi thực sự không muốn trở về nhà để làm điều đó. Vợ tôi có những cảm xúc tinh tế và đã từng có những trải nghiệm đó – tất nhiên tôi không nên nghĩ vậy – tóm lại, vợ tôi sẽ thông cảm và có thẩm quyền hơn trong việc giáo dục giới tính.


 Hơn nữa, tôi dành ít thời gian cho A Thụ hơn, mặc dù dưới cùng một mái nhà nhưng mối quan hệ giữa cha con tôi đã thay đổi rất nhiều. A Thụ cũng đã đến tuổi cần tâm sự, thằng bé luôn yên lặng nhìn tôi định nói gì đó rồi lại không nói nữa, nhưng lại nói rất nhiều với vợ tôi.


 Tôi cũng đã nghĩ đến việc hành động để cải thiện mối quan hệ cha mẹ – con cái và để bản thân tham gia vào quá trình trưởng thành của đứa trẻ, nhưng công việc bận rộn khiến tôi đẩy lùi vấn đề này. Suy cho cùng, khi con trai lớn lên, mối quan hệ của con với cha sẽ luôn tế nhị một chút, chỉ cần có mẹ chăm sóc, để con lớn lên khỏe mạnh thì mẹ không phải lo lắng nhiều.


 Nói cho cùng, công việc làm cho tôi đối với con cái có chút kháng cự, tôi chưa từng có cảm giác sâu sắc đối với A Thụ, tuy rằng A Thụ còn nhỏ, nhưng thằng bé vẫn là cảm giác được. Tôi nghĩ rằng từ vài năm trước, A Thụ đã không muốn gọi tôi là “Bố” nữa.


 Đêm đó, cơ thể và tâm trí tôi kiệt quệ hơn bao giờ hết, nhưng tôi không tài nào chợp mắt được. Vụ án ban ngày khiến người ta xót xa, nhiều tình tiết khó tin, những đứa trẻ thật đáng thương.


 Đó là lý do mà sau nhiều năm làm nghề này, tôi đã nảy sinh tâm hồn cứng cỏi, coi thường chuyện thế sự, nhưng những cú sốc liên tiếp xảy ra cùng lúc vẫn khiến tôi không thể cưỡng lại được.


 Tôi ôm chặt vợ và vùi vào lòng cô ấy mong manh như đứa trẻ đang tìm sữa mẹ.


 Tôi nói: “Anh chưa từng được trải nghiệm cảm giác được mẹ dỗ ngủ”.


 Đó dường như là một sự ghen tuông, vợ tôi luôn có sự dè dặt, tôi không kiềm chế được mình để cầu mong nhiều hơn.


 Cô ấy cười nhẹ và cầm cuốn sách gối đầu giường kể cho tôi nghe một câu chuyện. Đó là cuốn “Chuyện cũ ở thành Nam” mà cô đã đọc trong nhiều năm.


 Đôi khi cô ấy nói toàn bộ đoạn cuối cùng, và đôi khi chọn một hoặc hai câu để đọc nó.


 Cô ấy nói: “Em sẽ viết một cuốn sách trong tương lai. Em muốn phân biệt giữa trời và biển. Em muốn phân biệt giữa tốt và xấu, kẻ mất trí với kẻ trộm, nhưng bây giờ em không thể phân biệt được cái gì. “


 Rồi cô ấy nói: “Hoa của bố mất rồi, con không còn là con nữa”.


 Giọng cô ấy trầm thấp nhẹ nhàng, tôi nhanh chóng chìm vào giấc mơ yên lặng, dường như đã chìm vào giấc ngủ yên bình, hình như còn giữ được chút ý thức. Cô ấy đang nói chuyện bên tai tôi, dường như đang kể một câu chuyện, và cô ấy dường như đang nói điều gì đó khác nữa.


 Đó có phải là câu chuyện của riêng cô ấy? Tôi đã nghe nó nhiều lần trong nhiều năm. Tôi ngủ không ngon, tôi rất buồn trong những giấc mơ của mình. Tôi vào phòng trấn áp tội ác lần nữa, vẫn không mở được tủ.


 Sau đó, tôi vẫn làm thêm giờ, dần dần việc đi sớm về muộn không còn ý nghĩa, tôi ngủ trực tiếp tại đơn vị làm việc và trao đổi với vợ qua tin nhắn.


 Vợ tôi sẽ luôn nói với tôi những gì cô ấy làm, cô ấy cho con đi học, cô ấy đi làm, cô ấy tan sở, cô ấy đón con đi học, con làm bài tập tốt, cô giáo khen con học nghiêm túc, mọi thứ cứ diễn ra như thế.


 Tôi cầm điện thoại lên và xem, không nhất thiết phải trả lời và đặt nó sang một bên để tiếp tục làm việc. Sau khi tham gia lớp học thêm một tuần, tình trạng của các nạn nhân đã ổn định, chỉ cần theo dõi và điều trị hàng ngày ổn, em sẽ được về nhà.


 Đó là một buổi sáng, A Thụ đã mặc đồng phục học sinh và đang ăn sáng, cặp sách của thằng bé đã được đặt ở hành lang.


 Tâm trạng tôi rất thoải mái sau khi công việc kết thúc, nghĩ rằng mình đã lâu không nói chuyện với A Thụ nên ngồi cạnh nó.


 “A Thụ, gần đây ở trường thế nào?”


 A Thụ bỏ ăn, suy nghĩ một chút, chậm rãi nói: “Ở trường học tốt lắm. Mẹ đưa con đi học, sau đó đón con đi học về.”
 Câu trả lời khá thỏa đáng, gọi một hồi không trả lời được, tôi lại hỏi: “Quan hệ với bạn bè như thế nào?”
 “Quan hệ với bạn học…”


 Tôi chưa kịp dứt lời thì chợt phát hiện ra điều gì đó, tôi siết chặt vai con trai về phía mình và kéo cổ áo nó ra, “Đây là cái gì?”


 Có hai dấu tay màu đỏ ở điểm giao nhau giữa cổ và vai của A Thụ.


 Tôi định xem kỹ lại, nhưng cổ áo của A Thu lại bật lên trở lại hình dáng ban đầu. Chính vợ tôi là người đã kéo cổ áo và chỉnh lại giúp con trai.


 “Thằng bé có quan hệ rất tốt với các bạn cùng lớp, chắc vết đỏ này chỉ là bạn bè đùa giỡn với nhau mà thôi.” vợ tôi nói nhẹ nhàng.


 “Khi còn bé anh cũng hay đùa nghịch với bạn bè như thế này.” Tôi an ủi vợ mình, “Em đã làm đủ tốt rồi.”


 Vợ tôi giúp tôi chỉnh cà vạt, kiễng chân lên hôn tôi, “Muộn rồi, anh đi làm đi.”


 Trong lúc này, đơn vị làm việc không có việc gì, các đồng nghiệp bắt đầu tán gẫu và bàn luận về trường hợp khiến mọi người ấn tượng nhất, hầu hết mọi người đều cho rằng đó là trường hợp gần đây của một quan chức cấp cao bị ngã ngựa.


 “Tam quan đều bùng nổ.”


 “Bé gái sáu tuổi bị trói rất lâu, dây thừng cứa đứt hết cả thịt, vừa nghĩ tới đã vô cùng kinh hãi.”


 “Còn có cậu nhóc tám tuổi bị nứt hậu môn giai đoạn 2. Cha mẹ còn giả bộ không biết rốt cuộc là …”


 Tôi đã bị phân tâm bởi chính mình khi một đồng nghiệp hỏi tôi trường hợp đáng nhớ nhất là gì. Tôi thản nhiên đáp:

“Cũng là cái này”.


 Vì vậy, họ tiếp tục cuộc thảo luận sôi nổi.


 Thực ra thì không, điều mà tôi nhớ nhất không phải là trường hợp được nhận tại nơi làm việc, nhưng đó là vết nhơ lớn nhất đối với tôi với tư cách là một bác sĩ.


 Tôi không thể cứu cô bé ấy. Cô bé gái chỉ mới mười bốn tuổi đã nhảy khỏi tòa nhà với chiếc bụng rộng đầy vết rạn da không lâu sau khi sinh con.


 Sau khi tỉnh táo trở lại, tôi nghĩ đến A Thụ, và tôi cảm thấy rất băn khoăn.


 Vì nghề nghiệp của mình, tôi nhạy cảm hơn với các loại vết thương. Vết hằn trên cổ A Thụ bị chèn ép nghiêm trọng hoặc thậm chí chuyển sang màu xanh. Liệu đánh nhau với bạn cùng lớp có đến mức này không?


 Tôi vẫn đang suy nghĩ về vấn đề này khi tôi làm việc, và càng nghĩ về nó, tôi càng cảm thấy nặng nề. Sau khi kéo cổ áo của A Thụ vào buổi sáng, đó chỉ là cái nhìn thoáng qua, nhưng dường như tôi nhìn thấy dấu vết trên ngực thằng bé.

Bây giờ tôi cố gắng nhớ lại ký ức và khôi phục lại những gì tôi đã thấy vào thời điểm đó.


 Rất mơ hồ, một đám mây bóng, nhìn kỹ hơn, nó là những điểm hình tròn, được sắp xếp gọn gàng, chính là …


 Dấu răng.


 Với những vết răng trên ngực, mọi thứ phức tạp hơn nhiều so với những gì tôi nghĩ. Tôi xin nghỉ phép và lái xe đến trường, thay vì trực tiếp đến lớp tìm A Thụ, tôi đã tìm thầy hiệu trưởng dựa trên trí nhớ đã từng ở đó.


 Một giáo viên chủ nhiệm của A Thụ không biết tôi, và trông có vẻ cảnh giác. Tôi nhấn mạnh tôi là cha của A Thụ, sau khi đưa ra giấy chứng nhận công tác, thầy hiệu trưởng thở phào nhẹ nhõm, sau đó hỏi: “Sức khỏe của A Thụ thế nào rồi?”


 Giống như một tảng đá xuống vực, khuấy động một con sóng cao ngàn thước, đầu óc tôi quay cuồng, nhất thời không biết phải ứng phó như thế nào.


 Cô giáo chủ nhiệm không nhận ra sự kỳ lạ của tôi và tiếp tục: “A Thụ đã nghỉ phép từ lâu và không đến trường. Tôi và các bạn trong lớp rất quan tâm. Nhưng tôi tin rằng có một người mẹ cẩn thận và dịu dàng như vậy, A Thụ sẽ sớm bình phục. “

Còn tiếp

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容