CÓ TIỂU THUYẾT NGẮN NÀO NGỌT ĐẾN BÙNG NỔ MUỐN GIỚI THIỆU KHÔNG?

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

Lý do chia tay

1.

“Chia tay đi.”

“Anh điên rồi sao?”

“Thật đó.”

“Lý do?”

“Cơm em nấu quá khó ăn rồi.”

“…”

2.

Tôi và Hứa Ức chia tay rồi, người đàn ông đã nuông chiều tôi gần năm năm này, bởi vì tôi làm cho anh ấy cơm rang trứng mà quên bỏ muối, đã đề nghị chia tay với tôi.

Đối với cái lý do chia tay này, tôi nhất định không thể chấp nhận.

Tại sao?

Nực cười, nếu như tôi chấp nhận, không phải là gián tiếp thừa nhận bản thân tôi nấu cơm khó ăn sao?

Một người thà chết cũng không thể chịu sỉ nhục.

Vì vậy, tôi tin chắc Hứa Ức nhất định là có nổi niềm khó nói.

Ví dụ như thực ra anh ấy đi vay nặng lãi năm trăm vạn, không muốn liên lụy đến tôi, thế là buông tay tôi rời đi hay gì đó.

Cho dù suy nghĩ vỡ đầu, tôi cũng phải làm rõ nguyên nhân thực sự.

3.

Đầu óc suy nghĩ đến nổ tung rồi, tôi vẫn là không hiểu Hứa Ức tại sao muốn đề nghị chia tay.

Tôi cảm thấy chuyện này không thể trách tôi được, bởi vì loại chuyện trước mặt được cầu hôn, tiếp sau bị chia tay này bất luận đặt lên người ai, não đều được xem là máy móc.

Không sai, một ngày trước khi chia tay, Hứa Ức vừa cầu hôn tôi.

Pháo hoa, bong bóng, nhẫn kim cương, còn có anh ấy đã chăm chút ăn mặc, từng đồng ý cảnh cầu hôn của tôi, anh ấy một cái cũng không thiếu chuyển đến trước mặt tôi.

“Bị em ăn hiếp năm năm, có chút chill rồi, bây giờ muốn hỏi em, có đồng ý ăn hiếp anh cả đời nữa hay không?”

Con người Hứa Ức này, bệnh nghề nghiệp nghiêm trọng, đến cầu hôn cũng biểu tình nghiêm túc, ngữ khí cứng nhắc, giống hệt như thẩm vấn phạm nhân.

4.

Tôi và Hứa Ức lần đầu tiên gặp mặt là ở phòng thẩm vấn.

Anh ấy thẩm vấn tôi.

“Chú cảnh sát! Ví tiền thực sự không phải là tôi lấy đâu! Tôi bị oan!”

Cuộc đời lần đầu tiên vào đồn công an, tôi hoảng sợ không chịu nổi, nước mắt nước mũi trát đầy trên mặt, cuộc đời sợ đối mặt với cảnh sát trẻ tuổi ngũ quan đoan chính, ngoại hình thanh tú, chỉ là biểu tình của chút doạ người này không tin tưởng tôi.

“Là người đàn ông mặc đồ đen đó! Là hắn ta đã ăn trộm ví tiền của chị gái đó, sau đó nhét vào trong túi tôi! Tôi vô tội! Vô tội mà!”

Tôi nước mắt lưng tròng, nắm chặt tay áo người đối diện, thử tìm cách đạt được sự đồng tình.

“Tình hình chúng tôi đều hiểu rồi, ký tên ở đây xong cô có thể đi rồi.”

Cảnh sát nhỏ một mặt ghét bỏ đem tay áo lấy ra từ trong tay tôi, chỉ chỉ vào biên bản vừa làm xong.

“Tôi không sao rồi sao?” Tôi không dám tin, kinh ngạc hỏi lại.

“Đúng vậy.” Cảnh sát nhỏ cúi đầu chỉnh sửa tài liệu, đầu cũng không ngẩng lên một chút.

“Vậy…cho hỏi…anh có thể cho tôi muợn hai đồng không, tôi muốn đi xe buýt công cộng về nhà.” Chiếc xe buýt công cộng lâu năm này chỉ nhận tiền mặt, tôi cũng là bất đắt dĩ mới làm vậy.

“Không thể.” Cảnh sát nhỏ ngữ khí cứng nhắc.

“Tại sao?” Không phải đều nói cảnh sát là người đầy tớ của nhân dân sao?

“Bởi vì cô gọi tôi là chú cảnh sát, nhưng tôi còn nhỏ hơn cô một tuổi.” Cảnh sát nhỏ ngẩng đầu, lộ ra nụ cười đầu tiên sau hai tiếng đồng hồ từ khi tôi vào đồn cảnh sát, răng trắng tinh, rất có chút ý tứ đại thù phải báo.

“…”

5.

Tối hôm đó, tôi vẫn thành công trở về nhà, Hứa Ức lái xe đưa tôi về.

Ngày chính thức ở bên nhau đó, tôi hỏi Hứa Ức, có phải là ham muốn mỹ sắc của tôi, nhất kiến chung tình với tôi hay không.

Hứa Ức dùng ánh mắt nhìn một tên ngốc mà nhìn tôi, hỏi tôi cần cùng anh ấy về đồn điều tra camera hay không, xem xem bản thân tối hôm đó nước mắt nước mũi cùng nhau chảy không.

Tôi liên tục khoát tay, qua một lúc lại hỏi anh ấy, làm bạn gái của anh có phải là có thể hoành hành ngang ngược, tùy ý ức hiếp người khác hay không.

“Ức hiếp anh thì có thể, ức hiếp người khác nghĩ cũng đừng nghĩ.”

6.

Tôi đã ức hiếp Hứa Ức năm năm, tôi vốn dĩ còn dự định tiếp tục dày vò anh ấy nửa đời còn lại, kết quả người này vậy mà lại đề nghị chia tay với tôi, còn là ngày thứ hai cầu hôn.

Nhớ lúc đầu hai người chúng tôi một nghèo hai trắng, xem cảnh cầu hôn lãng mạn trong phim truyền hình, tôi nửa đùa nói với Hứa Ức, sau này nếu như cầu hôn tôi, anh ấy nhất định phải tây trang giày da, phải bố trí bong bóng và hoa tươi vừa quê mùa vừa lãng mạn, còn phải có nhẫn kim cương lớn.

Một câu nói đùa, Hứa Ức lại xem là thật.

Nhưng, ngày thứ hai, anh ấy sao lại đề nghị chia tay chứ?

7.

Tôi càng ngày càng đau lòng rồi, bởi vì tôi thực sự nghĩ không ra nguyên nhân chia tay.

8.

“Con lợn, nên dậy rồi…”

“Thức dậy ăn sáng thôi…”

“Hôm qua không nên vui vẻ mà cho em uống rượu…”

Bỗng nhiên nghe thấy âm thanh của Hứa Ức, hình như là đang– gọi tôi dậy?

Mở mắt ra, gương mặt lớn đó của Hứa Ức  chiếu vào tầm mắt.

9.

Tôi cuối cùng nguyên nhân tôi và Hứa Ức chia tay rồi, bởi vì tôi đang nằm mơ.

10.

“Hứa Ức.”

“Sao vậy?”

“Em nấu cơm rất khó ăn sao?”

“…”

“…”

“Tổ tông, em hỏi lương tâm thử xem, từ sau khi ở bên nhau, em có từng nấu một bữa cơm sao?”

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容