Giác quan thứ sáu của phụ nữ có thể đáng sợ đến mức nào?

Mẹ là người phụ nữ mạnh mẽ đến ngang ngược nhất mà tôi từng biết.Tên bà ấy là Đào Xuân Hoa.

Tính toán cẩn thận, tổng cộng bà ấy đã ngăn tôi tự tử 19 lần.Khi tôi vắt dây thừng lên đèn chùm, đứng trên ghế và chuẩn bị nâng cằm lên.Mẹ đột nhiên trở về.Móc ra một sợi dây thừng to hơn ở trong túi, ném xuống đất.Nói với tôi, dùng cái này tỉ lệ thành công sẽ càng cao.Sau đó lại làm ra vẻ không chút để ý vươn tay ôm tôi xuống.Tôi cảm thấy thật mất mặt.Im lặng kéo ghế trở về chỗ cũ.Trên đường tới bệnh viện có đi qua một cây cầu lớn.Tôi muốn mở cửa nhảy xuống xe.Tạch một tiếng.Mẹ đã khóa cửa nhanh hơn cả suy nghĩ của tôi.Tôi nói, tôi chết rồi mẹ có thể đi tìm mùa xuân thứ hai.Mẹ ồ một tiếng.Nói số tiền đổ vào người tôi đợi tới khi mẹ già rồi nhất định phải trả lại, đừng có hòng quỵt. Bác sĩ nhìn một đống giấy tờ, nhíu mày thật sâu.Kéo mẹ tôi ra nói chuyện riêng.Để lại tôi một mình ngây ngốc ở hành lang. Tôi bị trầm cảm nặng.Bố mẹ ly hôn vào năm tôi lên ba, người đàn ông đó đánh đập tôi tới năm tôi sáu tuổi.Sau khi mẹ phát hiện những vết thương trên người tôi, lập tức đón tôi về.Tôi nói, vô ích thôi, tôi sẽ chẳng cảm kích mẹ đâu.Mẹ nhìn tôi qua kính chiếu hậu.Nói tôi nghĩ nhiều rồi, nuôi tôi để có người chăm sóc khi về già thôi.Mẹ thật sự rất sợ già.Một người sắp năm mươi tuổi mà ngày nào cũng tự so sánh mình với phụ nữ ba mươi. Có người khẽ vỗ vào sau gáy tôi.Đi thôi, mẹ nói.Tôi đuổi theo.Con còn có thể sống được bao lâu?Mẹ nhìn tôi với vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.Khẽ lắc đầu nói, tạm thời chưa chết được.Nói xong lại quay đầu nhìn tôi.Bảo vì chúc mừng nên tối nay luyện piano thêm đi! Có lẽ là ông trời muốn bù đắp cho tôi.Nên ban cho tôi chút thiên phú về piano.Mẹ bày những chiếc cúp lớn nhỏ lên bàn trà.Cười tươi roi rói.Nói đây là những thứ bảo đảm cho mẹ khi về già. Năm 21 tuổi.Mẹ tìm cho tôi một công việc dạy học trên mạng.Là giáo viện dạy piano cho trẻ con.Không cần phải tiếp xúc cùng người khác.Đám trẻ mà làm loạn thì tôi có thể tắt video đi.Công việc quả thật rất nhẹ nhàng. Tôi đưa tiền kiếm được cho mẹ.Mẹ không nhận.Tôi nói chẳng phải mẹ muốn dưỡng lão sao?Mẹ nhướng mày nói.Thả con săn sắt, bắt con cá rô. Một đứa trẻ vượt qua kỳ thi.Anh của nó muốn mời tôi ăn cơm để cảm ơn.Tôi từ chối.Mẹ tôi nhìn ảnh anh ta tặc lưỡi, hỏi tôi rằng liệu bà có thể đi thay tôi không.Tôi trợn trắng mắt nói mẹ đã năm mươi rồi.Khuôn mặt mẹ tràn đầy nuối tiếc.Nhưng cuối cùng cũng đành từ bỏ. Vài ngày sau, có khách tới chơi nhà.Cửa mở.Là anh trai của đứa trẻ.Vẻ mặt anh ấy ngượng ngùng.Nói là dì Đào bảo anh tới.Tôi đứng ở cửa khoanh tay hỏi anh.Còn trẻ tuổi mà không muốn nỗ lực vậy sao?Mẹ nghe thấy tiếng liền đi ra.Vừa mở miệng đã gọi một tiếng tiểu Lưu, nhiệt tình tiếp đãi.Ăn cơm xong còn bảo tôi tiễn anh ta. Từ trước tới nay chưa từng gặp người đàn ông nào vòng vo như vậy.Quãng đường năm phút bị kéo dài thành mười lăm phút.Tại cửa khu chung cư, anh khẽ gãi đầu.Nói, Đào Mễ, anh cũng muốn học piano.Có thể tới nhà em học không?Vì thế, sau này Lưu Hành trở thành khách quen của nhà tôi.Mẹ tôi vô cùng thích anh.Bởi vì anh nói chuyện hay.Tôi cũng thích anh.Bởi vì một dạy một học phí cao. Không biết từ khi nào.Dao dĩa trong nhà đổi lại thành đồ sắt.Mẹ cũng không còn xuất quỷ nhập thần lo chuyện đòi sống đòi chết của tôi nữa.Tôi nhìn chiếc dĩa trong tay.Hỏi vì sao trước đây mẹ lại biết tôi muốn tự sát.Mẹ nói, là cảm giác giữa mẹ và con gái.Tôi bị giọng điệu sến súa của mẹ làm cho rùng mình. Lần đầu tiên Lưu Hành nắm tay tôi.Bị mẹ bắt gặp ở ban công.Trở về nhà, mẹ kích động ôm lấy tôi.Miệng không ngừng nói.Cuối cùng cũng có hai người lo cho mẹ lúc về già rồi!Trong lúc cố vùng ra, tôi thoáng thấy vài sợi tóc bạc sau tai mẹ.Mẹ, làm gì có ai không già chứ? Năm 25 tuổi.Tôi theo Lưu Hành về nhà gặp bố mẹ.Cũng là lần đầu tiên tôi không đón năm mới ở nhà.Trên đường đi tôi có chút đứng ngồi không yên.Đúng lúc này mẹ gửi tin nhắn tới.Mẹ nói,Mẹ mời một người bạn nhảy tới nhà gói sủi cảo, con về trễ chút đừng làm hỏng việc của mẹ.Sự vô tâm vô phế của mẹ khiến tôi tức c.hết.Vứt hết chút hổ thẹn cuối cùng còn sót lại ra sau đầu. Cũng may là bố mẹ Lưu Hành đều rất thích tôi.Lúc này tôi mới biết.Hóa ra bố mẹ nhà người khác lại dịu dàng như vậy.Sẽ không trợn trừng mắt.Sẽ không nói những lời khó nghe.Cũng sẽ không lúc nào cũng lôi chuyện dưỡng lão ra nói. Tôi hỏi mẹ.Sau này con sinh con mẹ sẽ nuôi giúp con chứ?Mẹ thẳng thừng từ chối.Mẹ nói, đậy nắp đàn piano còn bị đập tay, trải ga giường còn bị t.hắt cổ, lớn tuổi rồi, có một số việc làm không nổi.Lời nói rõ ràng mang ý đùa giỡn.Nhưng tôi lại chẳng thể nào vui.Ánh mắt tôi chạm đến mái tóc đã được nhuộm đen lại sau tai mẹ. Năm 28 tuổi.Lưu Hành dẫn tôi đi xem váy cưới.Đứng ở trước cửa tiệm.Lòng tôi đột nhiên nhói đau.Hai hàng lệ không hiểu sao chảy xuống.Tôi túm lấy ống tay áo Lưu Hành, cố gắng chống đỡ thân thể.Giọng điệu dồn dập.Về nhà, đưa em về nhà. Khi được đưa vào viện, mẹ vẫn còn hôn mê bất tỉnh.Tôi nắm lấy tay mẹ, giọng nói run rẩy.Tôi nói, tính theo tuổi trung bình của con người, mẹ vẫn còn sống được mấy năm nữa.Tôi nói, Đào Xuân Hoa, mẹ đừng giả vờ nữa.Tôi nói, con kiếm được rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều tiền.Tôi nói, con còn chưa chăm mẹ khi về già. Rồi tôi bị bác sĩ và y tá kéo đi.Tôi nói, người trong đó là mẹ tôi, mẹ chưa chết, mẹ chỉ đang đùa với tôi thôi, mẹ vì oán trách tôi lúc nào cũng muốn tự sát nên mới muốn trả thù tôi, giả vờ cho tôi xem thôi.Bác sĩ chậm rãi dùng sức gỡ bàn tay của tôi đang nắm chặt lấy ống tay áo ông ấy ra.Nói với tôi, xin nén bi thương. Lưu Hành đi tới đỡ tôi.Tôi nói, sao lại như vậy.Khi tôi muốn chết lại cứ phải sống, bao nhiêu lần muốn chết mà không được, vậy mà mẹ, sao lại nói chết là chết chứ? Khoảnh khắc đó, trong đầu tôi nghĩ tới rất nhiều điều.Khi mẹ ném dây thừng xuống trước mặt tôi.Khi mẹ đổi toàn bộ dụng cụ trong bếp thành đồ nhựa.Khi mẹ đập vỡ bồn tắm và thay bằng vòi hoa sen.Khi mẹ ôm lấy tôi lúc tôi cố nhảy xuống sông, nói với tôi con nhảy thì mẹ cũng nhảy. Cùng với,Những sợi tóc bạc sau tai mẹ. Lưu Hành bảo tôi đừng khóc.Nhưng tôi nói.Mẹ thật ngang ngược.Người phụ nữ mạnh mẽ đến ngang ngược nhất mà tôi từng thấy chính là mẹ tôi.Tên bà ấy là Đào Xuân Hoa.Là mẹ tôi.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容