BẠN CÓ ĐỘT NHIÊN PHÁT HIỆN RA RẰNG MÌNH CÓ MỘT TRẢI NGHIỆM GIỐNG NHƯ NỮ CHÍNH CỦA NGÔN TÌNH KHÔNG? ( Phần 1 / 8 )

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

Đột nhiên nhớ ra rằng lúc nhỏ hình như tôi có một người anh trai (do quen biết), giống như thanh mai trúc mã trong tiểu thuyết vậy, hơn nữa anh ấy còn đặc biệt bảo vệ cho tôi…

Tôi được thích bởi một chàng trai rất ưu tú và xuất sắc. Đến khi gặp được cậu ấy, tôi có cảm giác như tôi đã dùng hết tất cả những sự may mắn của mình. 

Năm 16 tuổi, tôi vẫn còn ngây ngô lắm, trong khi các bạn nữ khác đã có tâm tư của riêng mình, biết ăn diện thì tôi vẫn ngốc nghếch, sức khỏe dồi dào, ngày nào cũng buộc tóc đuôi ngựa to đến trường. Về mặt tình cảm, tôi cũng chưa có dấu hiệu bắt đầu yêu đương, cũng không có ham muốn yêu đương. Ưu điểm duy nhất có lẽ là việc học cũng tạm ổn, toàn khối với hơn 1000 học sinh thì thành tích cả năm của tôi được xếp vào top mười mấy, thỉnh thoảng còn có thể vào được top 10. 

Năm đó khối của chúng tôi có một bạn nam chuyển trường đến, trông cũng khá đẹp trai.

Khuôn mặt nhỏ, sống mũi cao, làn da rất trắng, dáng người vừa cao vừa gầy, đường nét thanh tú, trông rất nhã nhặn. 

Vì vẻ ngoài của mình, nên khi cậu ấy vừa chuyển đến đã thu hút sự chú ý của mọi người ngay.

Ngày thứ ba sau khi cậu ấy chuyển đến là kỳ thi hàng tháng, và thành tích của cậu ấy đã xếp hạng 4 toàn khối. 

Cậu ấy đã hoàn toàn gây ra một sự chấn động trong giới nữ sinh trong trường. 

Trong kỳ thi thứ hai, cậu ấy đã đá chị Vương- người từng xưng bá toàn khối, ra khỏi vị trí hạng nhất.

Nhưng thực sự thì ngay cả mong muốn được quen biết với cậu ấy tôi cũng không có. Bởi vì tôi ở tuổi 16 vẫn thực sự có chút chậm về mặt tình cảm. 

Sau đó cậu ấy tham gia vào câu lạc bộ biện luận của chúng tôi. Câu lạc bộ biện luận đã chọn ra một vài đội viên xuất sắc nhất để lập thành một nhóm. Tôi ở trong đó và cậu ấy cũng ở trong đó. 

Nên chúng tôi đã quen biết nhau như vậy đó. 

Sau đó thì không biết từ khi nào cậu ấy bị mù mà thích tôi. 

Cậu ấy thực sự rất được mọi người hoan nghênh và được rất nhiều nữ sinh thích. Cậu ấy thường xuyên được những nữ sinh đưa thư tình và kẹo, chỉ tôi thôi đã phải đưa hộ cho cậu ấy vài lần rồi. 

Cậu ấy rất hào phóng, tất cả số kẹo và sôcôla nhận được cậu ấy đều phân phát cho các thành viên trong nhóm của chúng tôi. Còn những bức thư tình, ngay cả nhìn cậu ấy còn không thèm nhìn một cái. 

Đôi khi có cuộc thi, một số thành viên phải ở cùng với nhau suốt 24 giờ một ngày để thảo luận về chiến lược và tìm tài liệu, vì vậy lúc này mối quan hệ của chúng tôi rất bền chặt. Cậu ấy thường dùng đầu óc khoa học của mình để giúp chúng tôi bình tĩnh phân tích xác suất và tình hình trận chiến, trông rất ngầu.

Trường chúng tôi có một hoa khôi, làn da trắng, chân dài và rất xinh đẹp, nói chuyện rất dẹo, lại dịu dàng, và cô ấy đã thích cậu ấy.

Có lẽ cậu ấy thật sự giỏi mà. Đặc biệt là môn khoa học, môn nào cũng tròn điểm cả.

Thế mà, người vô tâm như tôi thậm chí còn hợp lực với một vài đồng đội khác để mai mối bạn trai tương lai của mình với cô hoa khôi đó.

Tôi thực sự không có hứng thú với tình yêu.

Thật ra cậu ấy đã có nhiều hành động nhỏ mập mờ với tôi rồi, khi mới chuyển trường đến, cậu ấy nói chưa quen với trường nên đã bảo tôi dẫn cậu ấy đi tham quan… Sau đó cậu ấy còn giúp tôi làm một số công việc trong câu lạc bộ mà vốn dĩ thuộc về tôi, dạy tôi một chút về Olympic toán học và Olympic vật lý. Thỉnh thoảng khi rảnh cậu ấy còn đưa tôi đến thư viện để làm bài tập về nhà nữa… Khi rảnh còn xoa đầu tôi bla bla… Nhưng không ngờ tôi lại nghĩ những điều này là do chúng tôi là những người bạn tốt…Tôi cũng không biết lúc cấp 3 mình đã nghĩ gì nữa…

Về chuyện yêu đương, tôi thực sự phản ứng rất chậm. 

Cậu ấy thực sự rất tốt, lại có chút hơi kiêu ngạo nên không dễ gần với mọi người, nhưng nếu những người bạn học bình thường hỏi cậu ấy một số câu hỏi hoặc nhờ cậu ấy chỉ bài hay giúp đỡ gì đó thì cậu ấy đều giúp cả. Nhưng cậu ấy đều dùng cách nói của một người đồng đội, là kiểu có khí chất của một kiểu từ chối rất tự nhiên, mặc dù cũng khá dễ gần. 

Phòng học của chúng tôi ở tầng một, còn phòng học của cậu ấy ở tầng bốn. Sau giờ học, tôi thường thấy cậu ấy lảng vảng ở đầu cầu thang ở tầng 1. Đúng vậy, một người chậm tiêu như tôi chỉ nghĩ rằng đó là một sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi. Có khi cậu ấy rất ngầu và kiêu ngạo, chỉ nói với tôi một câu đi thôi, có khi cậu ấy thấy tôi đi một mình thì đi cùng với tôi một đoạn, có khi lại viện lý do là bàn về chuyện của câu lạc bộ biện luận nên đã lôi tôi ra chỗ khác để nói chuyện rất lâu… Nói chung là cậu ấy nhất quyết không chịu nói với tôi một câu: “Tớ chính là đứng ở đây để chờ cậu đó, tớ chỉ muốn nói chuyện với cậu mà thôi.” 

Đôi khi cậu ấy cũng đến tìm tôi trong giờ ra chơi (không sai lại là chuyện của nhóm biện luận). Có lẽ vì cậu ấy quá nổi tiếng nên là nhân vật quan trọng của toàn trường, cho nên lớp chúng tôi ai cũng đều biết đến cậu ấy cả, vì cậu ấy là một ngôi sao sáng của trường mà. Có lần lớp chúng tôi bắt đầu hô hào lên, nhưng cậu ấy chỉ đứng ở trước cửa lớp, trên mặt dường như còn có một nụ cười nhàn nhạt nữa. Tôi đã rất tức giận và thanh minh rằng: “Tớ và cậu ấy chỉ là bạn bình thường thôi, tình cờ lại ở cùng một câu lạc bộ, việc trao đổi với nhau về công việc của câu lạc bộ là điều rất bình thường mà, các cậu đừng gây rối nữa!” 

Tôi không biết biểu hiện của cậu ấy lúc đó thế nào, nhưng sau này quả thật là rất lâu, rất lâu sau đó, cậu ấy không còn đến lớp chúng tôi để tìm tôi nữa.

Mời các bạn đón xem phần sau ở blog 

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容