Có Câu Chuyện Nào Rất Ngắn Nhưng Nghe Xong Thấy Sợ? ( Phần 2/6 )

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

“Đi thôi, sắp năm giờ rồi, muộn nữa là lỡ mất.”

Sau đó là giọng của chú Thân: “Haiz, được rồi, con trai ông đâu, không đi à?”

“Không đi, nó còn đang ngủ.”

Họ nói xong, tôi nghe chú Thân nói: “Lên!”

Sau đó, tôi cảm giác được tấm ván gỗ dưới người mình bị nhấc lên, lắc lư và hơi tròng trành, chắc là đang đi đường núi.

Lúc này tôi mới chợt phản ứng lại, tôi bị nhốt trong quan tài rồi.

Khoan hẵng nói làm sao tôi lại vào trong quan tài, nhưng rõ ràng tôi bị xem thành Tiểu Thúy rồi, sắp bị đưa lên núi chôn.

Suy nghĩ này vừa nảy ra, tôi cảm thấy sống lưng lạnh toát, tay chân đổ đầy mồ hôi lạnh.

Nhưng tôi vẫn không cử động và không nói chuyện được.

Tôi muốn gọi bố, muốn gọi chú Thân, cố gắng vùng vẫy nhưng hoàn toàn chẳng ăn thua gì.

Cuối cùng bây giờ tôi đã hiểu tại sao không mở mắt ra được rồi, vì tối qua tôi đã khâu mí mắt của Tiểu Thúy lại.

Xúc cảm trên mắt chẳng phải là sợi chỉ sao?

“Sao lại thế này?” Cả người tôi toát đầy mồ hôi, dính bết.

Suy nghĩ nhanh chóng xoay chuyển, nghĩ cách thoát ra khỏi vây hãm.

Trong bóng tối, thời gian trôi qua rất chậm, mỗi một giây đều rất giày vò, khiến tôi càng đến gần thần chết hơn.

Không biết qua bao lâu, giọng chú Thân mang theo vẻ buồn rầu từ bên ngoài truyền tới: “Được rồi, ở ngay đây.”

“Hạ!”

Theo tiếng lệnh của chú Thân, tôi cảm nhận được quan tài hạ xuống đất. Sau đó trên đỉnh đầu là tiếng xúc đất, đất rơi trên nắp quan tài, tiếng của người xung quanh cũng ngày càng nhỏ.

Cho đến khi không nghe thấy tiếng nói nữa, tôi mới cảm thấy nỗi thất vọng ập tới như thủy triều.

Ngạt thở, choáng váng, cho đến khi tôi cảm thấy mình sắp chết.

Lúc này, trước mắt tối đen, tôi bỗng có thể mở được mắt.

Tôi bật dậy ngồi trên giường, quần áo ướt đẫm mồ hôi, gió ngoài cửa sổ thổi vào lạnh lẽo. 

Không hiểu sao tôi rùng mình, hiểu ra tôi mơ thấy ác mộng, đứng dậy muốn đi đóng cửa sổ.

Vừa đi đến trước cửa sổ, trước mắt vụt qua một hình bóng, sau đó bên tai truyền đến tiếng khóc của phụ nữ.

“Ai?” Tôi la lên, như rơi vào hầm băng, toàn thân lạnh toát.

Trong sân tối om, không nhìn rõ được bao xa, tiếng khóc cũng đột nhiên im bặt.

Tôi nín thở, người cứng đờ, đứng trước cửa sổ không dám nhúc nhích.

“Tại sao lại khâu mắt tôi?” Tiếng khóc đó chợt xuất hiện bên tai tôi, không lớn nhưng lại khiến rợn tóc gáy.

Tôi quay đầu, một khuôn mặt trắng bệch xuất hiện trước mặt tôi, hai mắt mở lớn, sợi chỉ ở mí mắt trên và dưới toàn là máu.

Chương 2 Tiệm quan tài

Tôi giật mình, không dám cử động, Tiểu Thúy cách mặt tôi chưa đến hai cm, có thể nhìn thấy cả vết khâu trên mí mắt.

“Cô… là người hay mà?” Tôi sợ đến nỗi giọng nói cũng bắt đầu run rẩy.

“Tại sao anh khâu mắt tôi?” Giọng cô ấy rất nhỏ và thảm thiết, cách tôi ngày càng gần, năm ngón tay bóp chặt lấy cổ tôi.

“Buông ra… buông ra…” Tôi cố sức giãy giụa, nhưng tay cô ấy giống như kìm sắt, lạnh như băng, làm thế nào cũng không gỡ ra được.

Một lúc sau, tôi cảm thấy trước mắt ngày càng tối, cảm giác ngột ngạt tuôn trào.

Lúc tôi cảm thấy mình sắp chết thì đột nhiên nghe thấy tiếng gọi của bố.

“Thành Tử, Thành Tử!”

Tôi muốn mở mắt, nhưng chuyện xảy ra trước đó khiến mí mắt không tài nào mở ra dược, cơ thể cũng không thể cử động.

“Thành Tử, chú Thân hàng xóm xảy ra chuyện rồi, mau tỉnh dậy!”

Lần này, cuối cùng tôi cũng mở được mắt, thấy bố đứng bên giường, lắc mạnh tôi.

“Xảy ra chuyện gì?” Vừa nghe thấy hàng xóm, tôi lẩm bẩm rồi xuống giường, không hơi đâu mà nghĩ tới giấc mơ trước đó, hỏi.

“Chú Thân chết rồi!” Giọng bố hơi nghẹn ngào.

Bố với chú Thân cùng nhau lớn lên, hôm nay một người mất đột ngột, chỉ còn lại bố lẻ loi một mình, khó tránh khỏi đau buồn.

“Sao tự dưng chú Thân…” Tôi không nói vế sau, nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra, hôm qua trông chú Thân còn đang khỏe, hôm nay đột nhiên mất rồi.

Lúc này, tôi nhớ tới giấc mơ tối qua, lẽ nào có liên quan đến Tiểu Thúy?

Không thể nào, trên đời này không có ma, hơn nữa Tiểu Thúy là con gái của chú Thân, sao có thể hại chú ấy được.

Cho dù thế nào thì tôi phải sang đó với bố một chuyến, xem tình hình trước rồi tính.

Ra khỏi nhà, nắng hơi chói mắt, lúc này tôi mới nhận ra đã trưa rồi. Trong nhà chú Thân ở bên cạnh có không ít người, cách một bức tường cũng có thể nghe thấy tiếng gào khóc của vợ chú Thân.

Không biết là ai hô lên: “Con trai nhà ông Sở đến rồi, tránh đường tránh đường!”

Sau đó, đám đông lập tức tách ra thành một con đường, nhìn tôi với ánh mắt mong đợi.

Còn tiếp, mời bạn đón xem phần sau ở blog của mình!!

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容