Có câu chuyện nào rất ngắn nhưng nghe xong thấy sợ? ( Phần 1/6 )

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

Có câu chuyện nào rất ngắn nhưng nghe xong thấy sợ?

Chương 1

Tiểu Thúy – con gái của nhà hàng xóm lên núi rồi rơi xuống vực, chết ngay tại chỗ, thi thể bê bết. 

Nghe nói tôi làm nghề này nên nhờ tôi về giúp, xem thử có thể ghép các mảnh thi thể lại hoàn chỉnh được hay không, sau đó mới đem chôn.

Tôi xem lịch, xác định mấy ngày tới không có việc gì nên xin quản lý nghỉ ba ngày, ngồi xe lửa về nhà.

Nhà tôi ở trong vùng núi hẻo lánh, sau khi xuống xe lửa thì lại ngồi xe ba gác gần hai tiếng mới đến chân núi.

Lúc này, bố đã đợi ở đó rồi, miệng ngậm điếu thuốc, rít từng hơi.

Trên dường, bố kể cho tôi chi tiết những gì đã xảy ra.

Tôi nghe xong thì thấy đồng cảm sâu sắc với những gì Tiểu Thúy đã trải qua, cũng cảm thán sự mong manh của sinh mệnh. Hồi nhỏ tôi với cô gái đó chơi cùng nhau, không ngờ mới chớp mắt mà người đã không còn nữa.

Không biết có phải làm nghề này đã lâu nên tê liệt hay không mà tôi lại chẳng có chút thương cảm nào.

Đường núi rất khó đi, đến nhà thì trời đã tối. Làm nghề này như chúng tôi đều khá mê tín, buổi tối không làm việc.

Nhưng bố của Tiểu Thúy, cũng chính là chú Thân cứ muốn tôi xử lý xong thi thể của Tiểu Thúy trong tối nay.

Thấy chú ấy vừa khóc lóc vừa ầm ĩ, bố tôi cũng lên tiếng, bảo tôi phá lệ một lần mà giúp đỡ đi.

Tôi thở dài, đáp ‘được’, nhưng đến lúc xảy ra chuyện thì đừng có trách tôi.

Nói xong, bố tôi lập tức biến sắc, mắng: “Cái thằng này, gì mà xảy ra chuyện, bảo con giúp chú Thân một chuyện thôi mà, xem con lề mề kìa.”

Đã nói đến thế này rồi, tôi mà không giúp thì hình như không phải phép cho lắm, nên tôi chỉ có thể gật đầu.

Đêm khuya, mồng một không có trăng, con đường đất ở nông thôn tối đen. Chú Thân dựng một cái lều ở trong sân, treo cho tôi một cái bóng đèn chỉ có năm mươi oát, dưới đất kê một lớp ván gỗ, bên trên lót vải khâm liệm.

Thi thể của Tiểu Thúy đặt trên tấm vải liệm, tấm vải trắng dính máu của Tiểu Thúy, chân tay méo mó không thành hình, chỉ có vài khớp xương nối lại, thịt cũng bấy nhầy.

Không biết nên nói cô ấy may hay không may, vì đầu không sao cả. Nhưng đôi mắt trợn lớn, tròng mắt đảo lên trên, lòng trắng đầy tơ máu, đêm hôm khuya khoắt trông có hơi khiếp sợ.

Chú Thân nói Tiểu Thúy mệnh khổ, từ nhỏ đến lớn chẳng được sống sướng bao giờ. Giờ sắp đi lấy chồng, đối phương còn là một người giàu có, cuối cùng mất đột ngột như vậy.

Tôi nhiều lời hỏi một câu: “Cô ấy sắp lấy chồng, khi nào vậy ạ?”

Chú Thân thở dài, nước mắt lã chã, lắc đầu không nói tiếp.

Chú ấy không nói, tôi cũng không tự làm mình bẽ mặt. Tôi cầm những thứ cần thiết để khâu cố định thi thể của Tiểu Thúy lên, sau đó trang điểm đậm, chỉ cần không di chuyển thì hoàn toàn không nhận ra được sự khác thường của thi thể. 

Sau khi khâu thi thể xong, tôi dùng tay vuốt cho mắt Tiểu Thúy nhắm lại, dùng giọng nói chỉ tôi mới có thể nghe thấy niệm: “Tiểu Thúy, kiếp sau hãy đầu thai vào một nhà tốt, kiếp này đúng là khổ cho cô rồi.”

Dù sao thì cũng quen biết từ nhỏ, tôi ở lại thêm một lát.

Lúc tôi đang chuẩn bị đi thì bỗng sửng sốt, cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Dưới đánh đèn mờ tối, đầu Tiểu Thúy hướng về phía tôi, không biết mắt đã mở ra từ lúc nào, con ngươi trắng toát ban đầu đang nhìn thẳng vào tôi.

Tôi lấy tay vuốt, nhưng mắt cô ấy vẫn trừng lớn, làm thế nào cũng không khép lại.

Đột nhiên, tôi như nhìn thấy tròng mắt cô ấy cử động.

Tôi cảm thấy da đầu tê dại, dứt khoát lấy kim ra, khâu mí mắt trên và dưới của Tiểu Thúy lại, sau đó lại trang điểm mắt cho cô ấy, tôi đưa mắt nhìn sang, hoàn toàn không nhìn ra.

Không nhìn thấy mắt của Tiểu Thúy nữa, lúc này tôi mới thở phào.

Chỗ chúng tôi có một câu nói, chết không nhắm mắt là khi còn sống chịu nỗi oan, chết rồi không thể nào đi vào vòng luân hồi được. Cho dù nói thế nào thì thi thể mở mắt cũng không thể đưa vào quan tài được, tôi làm thế này cũng vì hết cách.

Sau khi xử lý xong thi thể của Tiểu Thúy, tôi nói với chú Thân một tiếng rồi về nhà ngủ.

Tối đó, tôi ngủ không ngon, cứ cảm thấy bên tai có tiếng phụ nữ đang khóc. Nhưng mở mắt ra thì bên giường tối đen, chẳng có gì cả.

Cứ thế lặp lại mấy lần, quả thực tôi không chịu nổi nữa, muốn xuống giường.

Lúc này tôi kinh hoàng phát phiện, cơ thể không cử động được, mắt cũng không mở ra được, như thể mí mắt trên và dưới bị khâu lại với nhau, cực kỳ đau.

Phía dưới người cũng rất cấn, như đang nằm trên ván gỗ.

Một lúc sau, tôi nghe thấy bên tai truyền đến giọng của bố.

Còn tiếp, mời bạn đón xem phần sau ở blog của mình!!

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容