Anh đã bao giờ yêu em chưa?

Em có một câu muốn hỏi anh?

Jane Austen đã viết một câu trong tác phẩm :”Ngạo mạn và định kiến”như sau:

-”Nếu như em yêu anh ít một chút thì có thể nói chuyện nhiều hơn rồi!”

Anh biết không có nhiều lúc em rất muốn hỏi anh một câu:

-“có phải anh sẽ không bao giờ yêu em, đúng không?”

Nhưng từ trước tới nay em vẫn chưa mở lời nói qua. Em không dám, bởi vì em sợ anh sẽ trả lời:

-“Đúng vậy! anh không yêu em.”

Mỗi người đều có một phần kiêu ngạo của bản thân và em cũng vậy, bởi vì trong lòng em đã có một phần tình cảm nhiều hơn đối với anh, một phần mong đợi nhiều hơn mới nguyện tạm thời bỏ xuống sự kiêu ngạo đó cố gắng cho đi, mong nhận được hồi đáp.

Nhưng thật ra em đã sớm biết rồi, cái thứ tình cảm này không phải là vứt bỏ sự kiêu ngạo sẽ có thể đổi lấy được. Em làm tất cả vì anh, có lẽ anh từng cảm động, từng mềm lòng, thậm chí anh cũng từng do dự.

Nhưng anh chính là… trước giờ… chưa từng yêu em thật lòng. phải vậy không anh?

Trong :”Tiểu hoàng tử” có một câu:

-”Thời gian bạn dành cho bông hoa hồng sẽ khiến nó trở nên quan trọng.”

Em đã tốn rất nhiều thời gian và tiền bạc cho anh, em một mực trả giá vì nghĩ sau này ngày một ngày nào đó anh cũng sẽ yêu em, mà em lại chẳng thể nghĩ tới khi em thật sự làm ra những điều này sẽ khiến em ngày càng lún sâu hơn và khó lòng quay lại.

Từ trước tới nay, tình yêu đều là một giao dịch không công bằng, trong màn tranh đấu này chưa từng có một cái cân tiêu chuẩn nào để đo sự trả giá và thu hoạch.Vì vậy nếu như em thích anh nhiều hơn một chút, em càng cam lòng nguyện cho đi nhiều hơn một chút .

Nhưng mà anh có biết không? em không có tình yêu vô tận để cho đi, mà cũng không quá nhiều thời gian thì có thể hoang phí. Nếu như anh mãi không thể cho em câu trả lời, cũng có ngày em sẽ học cách dừng lại đúng lúc, học cách từ bỏ sự theo đuổi, học cách hờ hững và buông bỏ. 

 Em rất yêu anh!

Giá như anh yêu em một chút, thậm chí chỉ là một chút thôi. rồi em cũng sẽ tiếp tục tràn đầy sức mạnh để tiếp tục yêu anh anh, nhưng nếu như không có, vậy thì tới đây thôi nhé. Em không thể mỗi ngày tiếp tục đợi tin nhắn của anh được nữa, em không thể chỉ vì một câu nói của anh mà tiếp tục trằn trọc nữa. Có thể em sẽ không tiếp tục yêu anh, lần này em thật sự buông tay rồi, anh phải trân trọng đó nhé!

Em đã sẵn sàng buông tay anh ra… Thực sự phải buông thôi bởi vì em đã mệt nhoài, bước chân em nặng trĩu, cánh tay em đã mỏi nhừ theo những ngày tháng chạy theo cái bóng của anh, và giờ đây em đã tự nhủ với mình rằng em đã sẵn sàng rồi, sẵn sàng cho cái việc mà em nghĩ em sẽ chẳng bao giờ làm được đâu, đó là buông tay và ra đi …

Cái cảm giác mất mát này thực sự đau đớn, em bật khóc, những giọt nước mắt mặn chát và cay nồng xộc lên sống mũi, tuôn sâu vào tận từng thớ thịt trên cơ thể, đau và nhức, như hàng ngàn hàng vạn mũi kim đâm, nhưng anh có hiểu cho em?

Từ bây giờ em sẽ học cách chịu đựng một mình, những nỗi đau, những trăn trở. Em sẽ học cách bước đi một mình, không có chỗ dựa nào cả. Em sẽ học cách tự đứng dậy bằng đôi chân, bằng sức lực của chính em, sẽ lấy những khoảnh khắc ngắn ngủi được bên anh làm động lực, em sẽ không cô độc trong những kí ức đó đâu.

Sẽ có một ngày anh quay lại và nắm lấy đôi bàn tay em chứ? Sẽ có một ngày… anh giật mình và anh sẽ đuổi theo em chứ? Sẽ có một ngày anh nhận ra anh không thể sống mà không có em chứ? Sẽ có một ngày nào đó… anh hiểu rằng anh đã làm tổn thương em chứ? Khi đó anh hãy tự nhủ với mình rằng em buông anh ra để anh đi tìm hạnh phúc thực sự của mình và em đã đau đớn biết chừng nào khi nhận ra rằng hạnh phúc không ở nơi em!

Thật lòng chúc phúc anh!

Sad!!!…

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容