Cha mẹ có thể thiên vị đến mức độ nào? ( Phần 4/6 )

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

Cha mẹ có thể thiên vị đến mức độ nào? ( Phần 4/6 )

Cậu nghe một người phụ nữ nói: Đứa trẻ này thật cứng rắn. 

Kiều Nhất Thành hoàn toàn không hiểu mình đang làm gì?  Đặc biệt không thể hiểu nổi, bức ảnh, lều đỏ và những người đang khóc này để làm gì? 

Mẹ mình đâu? Cậu ấy nghĩ.  Tại sao mẹ không ở đây? 

Mẹ của Kiều Nhất Thành đã ở lại trong nhà xác của bệnh viện và sẽ được đưa thẳng đến lò hỏa táng vào ngày mai. 

Năm đó, lò hỏa táng ở thành phố này còn chưa dời ra ngoại thành, nó ở núi Thanh Lương, không tính là trung tâm thành phố, nhưng cũng gần giống nhau, ống khói cao bằng gạch đỏ phóng thẳng lên không trung, sẽ có khói bay ra từng sợi lớn, đen sì, dày đặc, khi có gió thổi những hạt đen rất mịn sẽ rơi xuống vai người qua lại.  Trẻ em sẽ sợ hãi khi nhắc đến nó. 

Kiều Nhất Thành không thể hiểu tại sao mẹ cậu lại được gửi đến đó. 

Kiều Nhất Thành và những đứa em của cậu ấy được đưa vào phòng sau và ngồi trên chiếc giường lớn. Nhị Cường và Tam Lệ đứng đầu giường gặm bánh quy, Tứ Mỹ còn chưa mọc hết răng vừa liếm vừa ăn. Mấy đứa trẻ tụ tập thành một đám và ăn thức ăn mà không ngóc đầu lên. 

Nhà đông người, diện tích nhỏ lại càng đông, đều là hàng xóm giúp đỡ.  Kiều Nhất Thành nghe thấy họ thở dài và nói: Bỏ đi, những đứa trẻ thật đáng thương. 

Có người nói: Cha của bọn nó sẽ đi bước nữa thôi, ông ta mới bốn mươi tuổi. 

Nào dễ dàng như vậy, một gia đình có đến bốn năm đứa con, điều kiện lại không tốt. 

Cũng có thể tìm thấy một vùng nông thôn. 

Phụ nữ nông thôn đi nữa thì cũng không muốn làm mẹ ghẻ cho bốn, năm đứa con. 

Người nói vô tình, tưởng trẻ con biết gì. 

Người đó vẫn chưa đến? 

Ai cơ? 

Không phải sao… giọng nói càng ngày càng thấp. 

Ồ, người dượng ý, ban đầu không phải … 

Đúng vậy, trước kia xem qua một bộ phim truyền hình cũ trước đây, nó được gọi là gì nhỉ? “Tỷ muội dễ gả”, có những điều như vậy. 

Như thế nào không có, rất nhiều là đằng khác. Một người họ hàng cũ của gia đình của cậu bé, trong xã hội cũ, lúc ở cữ gọi chị gái đến đỡ đần, kết quả cô ta đã tư tình với em rể của mình, và sau đó đã trở thành vợ hai.

Sợ hãi sợ hãi, rằng hai thứ là hai thứ khác nhau. 

Người đó sẽ đến, phải không?  Chưa xuất ngũ mà được giao cho nhà máy sản xuất ô tô? 

Nhà máy đó khá tốt, làm ăn rất phát đạt.

Không được nói bừa, không cần nói nữa, người ta cũng đã chết rồi, nói cái này không phải đang bất kính với người đã chết sao… 

Tôi cũng chỉ nói vậy thôi mà 

Rầm! Kiều Nhất Thành đạp mạnh vào bồn ngâm chân tráng men dưới gầm giường. 

Hai người kia đều im bặt nhìn khuôn mặt khô ráp không nước mắt của Kiều Nhất Thành. 

Một lúc sau, có người bước vào đại sảnh. 

Đó là một người đàn ông cao lớn, người đó kéo theo một cậu bé. 

Dì hai nhìn thấy, khóc lớn, chạy đến với người đàn ông. 

Người đàn ông ôm dì hai nói, tôi vừa tan ca đêm. 

Kiều Nhất Thành dựa vào cửa và nhìn người đàn ông và cậu bé. 

Thằng bé trạc tuổi Kiều Nhất Thành, không béo, nhưng đầu tròn, khuôn mặt trung hậu, cậu bé kéo dì hai, gọi là mẹ và khóc thút thít: Dì cả, dì cả. 

Kiều Nhất Thành đột nhiên nổi giận. 

Đứa trẻ đó là con trai của dì hai, tên là Tề Duy Dân, là em họ của Kiều Nhất Thành và chỉ hơn cậu hai tháng tuổi.  Tất cả mọi người đều nói rằng đây là một đứa trẻ phúc hậu, tính tình lại tốt, kể cả Kiều Ngọc Vương. Cậu ta đứng trước mặt Kiều Nhất Thành, như thể chặn ánh sáng của Kiều Nhất Thành. 

Kiều Nhất Thành giữ chặt cánh cửa gỗ. 

Tiếng khóc của gia đình dì hai mang thêm tiếng khóc tang thương, có một người phụ nữ trong xóm chuyên đi khóc thương người khác, vừa khóc vừa thở dài về lòng tốt của người đã khuất trong cuộc đời của mình, cũng như nỗi xót xa cho những đứa con mà sau khi bà ra đi. 

Tiếng khóc quay cuồng trong đại sảnh nhỏ, vang lên như một con quái vật không tìm được lối thoát. 

Kiều Nhất Thành nhìn xem, trong số những người phụ nữ đang khóc đó, có một số người đang nói chuyện phiếm vừa rồi. 

Đột nhiên, cậu lao ra và đập đầu vào người phụ nữ, ah, ah, hét lên lạc nhịp, như một con thú nhỏ phát điên. 

Mời các bạn đón xem phần sau ở blog.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容