Cha mẹ có thể thiên vị đến mức độ nào? ( Phần 5/6 )

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

Cha mẹ có thể thiên vị đến mức độ nào? ( Phần 5/6 )

Cậu bé Kiều Nhất Thành bật khóc. 

Người phụ nữ đột ngột ngã xuống đất.  Nhưng người lớn nói vòng vo: “Không sao đâu, cứ kêu đi”.  Tôi thực sự sợ rằng trẻ em sẽ có vấn đề về não sau khi bị kích thích.  Lần này thì ổn rồi. 

Tang lễ của mẹ Kiều Nhất Thành đã kết thúc.  Người cũng đã được hỏa táng và biến thành một đống tro tàn. Kiều Ngọc Vương đã mua một chiếc bình rẻ nhất. Tro cốt được giữ trong nhà tang lễ trong hơn 20 năm. 

Kiều Nhất Thành đã lấy bức ảnh của mẹ và đặt nó trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường trong phòng ngủ của cậu và các anh chị em.  Cậu nhớ cô giáo nói ảnh không được phơi nắng, một khi phơi nắng sẽ hỏng. 

Cái lều sa tanh đỏ treo ở đại sảnh, dì hai nói rất muốn.  Kiều Ngọc Vương nghĩ: Thực sự có thể mất một chút. 

Kiều Ngọc Vương nói: Chị gái của dì đã làm nó trong nhiều năm, nói rằng muốn giữ con gái của mình để đến khi kết hôn sẽ khâu chăn bông trên giường. 

Dì hai nói: Đến lúc đó, nguyên liệu đều hỏng rồi.  Dì ấy lại thở dài: Mấy ngày nay anh vất vả nhiều, cũng tiêu hết nhiều tiền. Chị gái tôi … cũng là người mệnh khổ. 

Kiều Ngọc Vương xua tay và nói: Cầm lấy, cầm lấy. 

Kiều Ngọc Vương đã phải nghỉ phép vài ngày lo hậu sự cho người vợ quá cố của mình, ông ta đã chơi mạt chược trong hai đêm liên tiếp. Sáng hôm sau ngáp ngắn ngáp dài đi làm ở đơn vị. 

Vào buổi chiều, bệnh viện gọi cho nhà máy của họ. 

Điện thoại không rõ ràng, có tiếng điện xèo xèo, có giọng nữ nói: Đến bệnh viện kiểm tra, còn nữa, đứa nhỏ nên được đưa về nhà. 

Mẹ của Kiều Nhất Thành đột nhiên băng huyết sau khi sinh Kiều Thất Thất.  Đứa bé chào đời được một lúc đã khó thở, bác sĩ phải cho vào lồng ấp. 

Kiều Nhất Thành đã ở bệnh viện hai ngày nay. 

Người trong bệnh viện nói qua điện thoại: Đứa trẻ không sao, mau chóng đến đón, bệnh viện không phải nhà trẻ hay cô nhi viện.  Ngoài ra, viện phí chưa được quyết toán, chi phí y tế, chi phí cứu hộ, hãy đến thanh toán đi. 

Kiều Ngọc Vương suy nghĩ một chút, đầu tiên chạy đến trường, xin phép giáo viên, đón Kiều Nhất Thành và Kiều và Nhị Cường về nhà, sau đó kéo thêm cả Tam Lệ và Tứ Mỹ đi cùng đến bệnh viện. 

Kiều Ngọc Vương sửng sốt khi nhìn thấy hóa đơn viện phí: Nhiều thế? 

Người có mặt tại quầy cho biết: Tiền cấp cứu của người lớn, còn tiền điều trị của trẻ em mấy ngày nay. 

Kiều Ngọc Vương nói: Làm sao tôi có thể có nhiều tiền như vậy? 

Người đàn ông còn nói: Lý nào mà chữa bệnh không chịu trả tiền? 

Kiều Ngọc Vương kéo con trai và con gái đằng sau sang bên mình, mấy đứa nhỏ co ro trước mặt ong ta, Tứ Mỹ thì giữ chân ông ta. 

Kiều Nhất Thành né tránh, cố gắng thoát ra khỏi lòng bàn tay của cha mình, nhưng không thoát được. 

Đá mạnh vào chân kẻ gian, nước mắt lưng tròng không chịu ngẩng đầu lên. 

Cuối cùng, cậu đã gọi cho chồng của dì hai. 

Người đàn ông cao lớn đã thanh toán hóa đơn. 

Đứa bé cũng được mang ra ngoài. 

Vật nhỏ được bọc trong một chiếc chăn mỏng, và Kiều Nhất Thành liếc nhìn nó. 

Vào ngày mẹ cậu qua đời, Kiều Nhất Thành đã nhìn thấy nó khi dì hai đi ra ngoài và mang theo một thứ nhỏ bé.  Khuôn mặt đỏ bừng nhăn lại, trên trán có một đống nhớp nháp mà cậu không biết đó là thứ gì, giống như một con người vậy. 

Nhưng bây giờ, khuôn mặt nó đã căng ra, những nếp nhăn đó đã được làm phẳng, mái tóc đen nhánh, đôi mắt nhắm nghiền và đang ngủ rất say. 

Kiều Nhất Thành nhìn vật nhỏ này một cách kinh tởm, trong lòng hận ý nhảy lên như một con thỏ đáng ghét. 

Kiều Ngọc Vương đặt vật nhỏ vào tay cậu, Kiều Nhất Thành bế nó một cách cứng ngắc và đột nhiên nảy ra suy nghĩ, nếu cậu buông tay thì chuyện gì sẽ xảy ra?  Nếu cậu buông tay … 

Ý nghĩ này khiến cậu sợ hãi, nhưng trong tiềm thức cậu lại siết chặt thứ nhỏ bé vào vòng tay của mình. 

Kiều Nhất Thành bế đứa bé rất thành thục, cậu đã từng bế Nhị Cường, Tam Lệ, Tứ Mỹ, vẫn luôn bằng tấm lưng gầy của cậu.  Mẹ cậu đã từng cảm thấy đau lòng khi nhìn thấy điều đó, bà kéo Tam Lệ xuống, ôm lấy cậu và nói: “Con trai của mẹ sao có thể hiểu chuyện đến như vậy?”.

Chồng của dì hai đưa tay ra đón lấy đứa bé, đứa bé trông như một món đồ chơi dưới lòng bàn tay rộng của ông ấy. Chú hai nhìn  cậu với vẻ rất yêu thương. 

Dì hai cũng vội vàng chạy tới. Kiều Nhất Thành ôm lấy đứa nhỏ, nhìn nó rồi lại thở dài.  Cậu kéo tay áo Kiều Ngọc Vương và nói nhỏ: Con đã nói với chú hai rằng tiền đó nhất định sẽ trả lại cho chú ấy, chúng ta vay chứ không phải chú ấy cho bố!  Chú phải nhớ nó!  Chúng ta là họ hàng thân thiết, không viết giấy nợ cũng không sao, nhớ trả chú ấy là được. 

Chú hai thở dài, mở rộng vòng tay và bao quanh Kiều Nhất Thành: Về nhà thôi. Tất cả mọi người cùng về nào 

Kiều Nhất Thành hơi vặn người và thoát ra khỏi cánh tay của chú ấy. 

Mời các bạn đón xem phần sau ở blog.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容