“HOÀNG THƯỢNG TRỞ VỀ, ÔM MỘT NỮ NHÂN KHÔNG RÕ SỐNG CHẾT” – Phần 2

9,

Cây này được trưng dụng thì cây khác lại xuất hiện.

Ta ném dây lụa ba thước lên, đang khao khát muốn thử thì một giọng nói mệt mỏi truyền đến: “Nhan phi nương nương, người cũng đến để tự t.ử à?”

Ta giật cả mình, lùi về ba bước.

10,

Thì ra là Hứa Mỹ Nhân, người vừa mới bị đẩy vào lãnh cung.

Vừa hay cũng giống ta, định tìm cái chế.t.

Đừng thế mà, một cô nương tốt như này, lại không trùng sinh được, lỡ đâu xảy ra sơ suất, thế thì đáng tiếc quá.

Ta: “Hứa Mỹ Nhân, ái tình đáng quý nhưng sinh mệnh đáng giá hơn nhiều.”

Hứa Mỹ Nhân: “Tiếc ngây dại không lừa được sói, tiếc mệnh này không có được Người.”

Con ngươi kinh ngạc.

Nương nương chốn hậu cung này đều điê.n cả rồi sao.

Trước có Thu Thiên dùng mê hoặc pháp.

Sau có khổ nhục kế tự vẫn kết đời.

Thế gian này quá điê.n cuồng, ai nấy đều muốn có được Hoàng thượng.

Thôi được rồi, cái cây này, ta cũng cho ngươi.

Mấy cây ven đường mòn trong ngự hoa viên này đều được phi tần đông tây nam bắc trưng dụng cả rồi.

Một nhóm nhạc ngồi dưới cây gảy đàn.

Một nhóm tài văn đứng dưới cây ngâm thơ.

Có nhóm độc đáo hơn, trèo cây.

Ta đi một dọc, như nhà quê lên thành thị mở mang tầm mắt.

Chẳng trách Hoàng thượng không gần nữ sắc, thấy nữ nhân thôi đã đủ phiền.

Nhìn xem, vừa mới hạ triều mà đã phải nhìn chốn hậu cung trổ tài nghệ, mà ngày nào các nương nương cũng lặp đi lặp lại như thế.

Không phiền mà được à!

11,

Hoàng hôn buông xuống, Hoàng thượng chuẩn bị hạ triều rồi, chắc giờ này Tiểu Xuân cũng đã nấu xong cơm.

Lâu lắm mới có dịp một mình thong thả, ta phải nắm bắt cơ hội này mới được.

Ta nhìn ngang nhìn dọc đi đến một rừng cây yên tĩnh hoang vắng.

Gật đầu thỏa mãn: Được, chính là chỗ này.

Ai mà ngờ vừa trèo lên được dây lụa thì bị trượt chân, ta sắp bị rơi xuống rồi.

Chính khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, theo bản năng sinh tồn, ta ôm chầm lấy thân cây.

Đúng lúc ngại chín mặt vì bị treo lơ lửng trên không ấy, trong đầu nảy ra câu hỏi:

Nên sống hay chế.t?

12,

Không thả tay, thì tay tê, ta sắp không trụ được rồi.

Mà thả ra, lỡ đâu ngã xuống sống không ra sống, chế.t chẳng ra chế.t, mình mẩy tàn tật, lại không trùng sinh được, rồi phải nằm trên giường cả đời.

Ta quyết định: không thả tay!

Trông thấy một nữ tử mặc váy trắng tha thướt ngang qua, ta hét lớn:

“Giúp bổn cung với!”

Đối phương không có phải ứng gì.

Ta lại hét: “Dung mạo như tiên, sức hút bốn phía, tiên tử bạch y (quần áo màu trắng) ơi, giúp bổn cung với!”

Nàng ta: “Giúp thế nào, ta đếm giúp ngươi à?”

Ta cuống quýt vươn tay ra với nàng ta, nhưng không được: “Giúp ta xuống đi mà đại mỹ nhân ơi!”

Nàng ta mới ngộ ra: “Thì ra ngươi không phải đang tập đu xà à.”

Lạnh quá.

13,

Người nghe được đùa nhạt, sẽ cười. Vừa cười thì mất sức, mà mất sức thì sẽ thả tay.

Ta ngã vào lòng mỹ nữ.

Châm cài tóc ngọc trai va vào nhau reng reng.

Vệt hoàng hôn dần dần tắt lịm.

Mắt nàng ta sáng thật.

Đẹp đến khó tin.

Bốn bề không bóng người, cây cối rung rinh xào xạc.

Tư thế này, bối cảnh này, hoàn cảnh này!

Mắt nhìn mặt nữ nhân càng ngày càng tiến sát mình, sao ta thấy như hoa trong lòng sắp nở rộ nhỉ.

Chốn hậu cung này, thông dâ.m không phân nam nữ, nhưng dù sao cũng là tội chế.t!

So với việc chế.t trong lồng, ta vẫn thích được thanh thản ra đi hơn.

Để phá vỡ bầu không khí này, ta ngại ngùng cất tiếng, tự nhiên chuyển chủ đề:

“Lực cánh tay tốt phết đấy, thường ngày tập như thế nào vậy?”

14,

Mỹ nữ bị ta làm tụt hứng, cười nhạt: “Dục cầm cố tung*….ngươi biết ta là ai không?

*Dục cầm cố tung: lạt mềm buộc chặt.

Ta: “Sao ta biết được.”

Nàng ta: “Ngươi nhìn cho kỹ vào!”

Ta: “Biết ngươi đẹp rồi, có nhất thiết phải bắt ta nhìn ngươi mãi như thế không?”

Nàng ta ghé sát lại: “Nhìn cho kỹ vào!”

Ta nhắm mắt: “Xin lỗi, ta gái thẳng.”

15,

Mỹ nữ ngây người nói: “Ngươi cũng biết tìm chỗ thật đấy.”

Chứ lại không à, cái ngự hoa viên đấy giờ đầy người ra rồi, ngươi không biết à!

Ta ai oán đáp: “Bổn cung ở nơi hậu cung này chỉ có chỗ dung thân bé tẹo này thôi.”

Mỹ nữ cau mày: “Ai dạy ngươi chiêu này? Thái hậu sao?”

Hả? Kiểu tự vẫn này mà cũng cần phải có người dạy á?

Ta vui vẻ đáp: “Bổn cung sớm không muốn sống rồi.”

Mỹ nữ: “Là nương nương chốn hậu cung, ăn sung mặc sướng, không tốt hay sao?”

Cũng tốt, nhưng nếu được trùng sinh về năm 13 tuổi thì còn tốt hơn nữa! Nhưng siêu năng lực này ta không có cách nào giải thích cho ngươi được.

Ta thở dài một hơn, trầm mặc nhìn ánh tà dương: “Thứ bổn cung muốn, trước nay đều không phải thứ này…”

Mỹ nữ thần sắc phức tạp nhìn ta rồi lẩm bẩm nói.

“Không ngờ lại có người thâm tình như vậy…”

Mỹ nữ vươn tay ra xoa mặt ra, giọng ấm áp: “Để ngươi chịu tủi nhục rồi.”

Ta kinh ngạc che mặt, giữa hai ta có phải có hiểu lầm gì rồi không?

15,

Rong chơi thong thả cả một buổi chiều, không có cung đấu, không có bức bách, cũng chẳng thấy Hoàng thượng.

Ta thật sự không có mặt mũi nào gặp Tiểu Xuân – người mong mỏi ta tranh giành ân sủng.

Do dự đứng trước cung hồi lâu, thở dài chán chường.

Tiểu Xuân mở cửa, nhìn thấy ta đang bẽn lẽn trước cửa, cười híp mắt nói: “Nương nương, cuối cùng người cũng về rồi! Vừa nãy Hoàng thượng có sai Lý công công đem tặng người nhiều thứ lắm!”

Thì ra thái giám đứng đằng sau Tiểu Xuân lại là Lý công công mà Hoàng thượng trọng dụng.

Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.*

*Đại ý: không có việc gì mà tỏ ra ân cần thì không phải gian thì là trộm.

Ta hơi lo lắng, cứ có cảm giác Hoàng thượng có ý gì đó.

Tiểu Xuân thấy ta mặt mày nhăn nhó, hỏi: “Nương nương, người không vui sao?”

Ta mệt mỏi đáp: “Ngươi không hiểu, thứ bổn cung cần không phải những thứ này…”

Tiểu Xuân mắt rưng rưng: “Tâm tư nương nương, nô tỳ đều hiểu!”

Ta xua xua tay: “Không không không, ngươi không hiểu đâu.”

Tiểu Xuân: “Nương nương, người đừng cứng miệng nữa!”

Lý công công đứng bên cạnh: “Sái gia ở bên Hoàng thượng hơn 20 năm rồi, nhưng chưa thấy ai thật tâm với Người như nương nương, sái gia sau khi về nhất định sẽ bẩm báo với Hoàng thượng vài lời”.

Ta: “Không cần, không cần, chỉ cần Hoàng thượng sống tốt là được rồi, không cần phiền đến người đâu.”

Lý công công kinh ngạc nhìn ta, cúi người chào, thong thả rời đi.

Tiểu Xuân ghé vào tai ta thì thầm: “Nương nương, chiêu lùi một bước, tiến hai bước này của người thật cao tay!”

Ta:….

===

Còn tiếp

Nguồn: https://www.zhihu.com/question/421693713/answer/1738067736

Trần Thị Kiều Trang (@csqz93) dịch.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容