Phụ Nữ Sẽ Thất Vọng Hoàn Toàn Với Đàn Ông Trong Hoàn Cảnh Nào? ( Phần 2/6 )

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————-
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

Nguồn : https://www.zhihu.com/question/296975344/answer/2103941533

——————————-

3

Mười phút sau, cửa phòng tắm mở ra.

Giang Lăng thay bộ đồ ngủ, mái tóc ướt đẫm vẫn còn vương vấn.

Khoảnh khắc bắt gặp tầm mắt của tôi, Giang Lăng rõ ràng đã choáng váng.

“Em xem điện thoại của anh à?”

Tôi vừa muốn nói chuyện, nhưng tự nhiên lại cảm thấy ngứa cổ họng, khẽ ho khan một tiếng, che miệng lại.

Giang Lăng nhìn tôi chằm chằm một hồi, mới ngập ngừng hỏi: “Em bị cảm à?”

Tôi khẽ ậm ừ.

Trời đã sang thu, sức đề kháng của tôi từ nhỏ đã tương đối yếu, nếu không chú ý sẽ khiến tôi bị cảm và sốt rất nặng.

Ở với Giang Lăng đã năm năm, cứ mỗi khi đến thời điểm giao mùa anh ấy lại giống như phải đối đầu với đại địch trước mắt.

Nhìn chằm chằm vào dự báo thời tiết mỗi ngày, nhắc tôi mang ô, hoặc mang tôi đến phòng tập thể dục, tất cả các biện pháp phòng ngừa.

Tôi cười vì anh ấy quá lo lắng, anh ấy sẽ ôm eo tôi từ phía sau, gối đầu lên vai tôi và nói một cách ngốc nghếch.

“Anh không muốn em bị ốm, cũng không được cảm lạnh.”

Nhưng mấy ngày nay, tôi và Giang Lăng lâm vào một cuộc chiến tranh lạnh không thể giải thích được, anh ấy dường như hoàn toàn không biết về những thay đổi này.

4

“Gần đây, anh quá bận rộn với công việc nên không để ý.” Giọng nói của Giang Lăng kéo tôi khỏi dòng suy nghĩ miên man.

Anh ấy không biết đã ngồi bên giường kéo chăn bông cho tôi từ lúc nào, trong mắt hiện lên một tia áy náy tội lỗi, “Lần sau thì không.”

Tôi vẫn cầm điện thoại di động của anh ấy, không nhịn được hỏi: “Chỉ vì công việc?”

“Anh thật sự không liên quan gì đến Chu Xuân.”

Anh ấy lấy ra một điếu thuốc từ trong ngăn kéo, và giọng điệu của anh ấy như thể kiệt sức.

Tôi không nói gì rồi đưa cho anh ấy lịch sử cuộc trò chuyện mà tôi vừa xem.

Ba ngày trước, Chu Xuân dường như đã say rượu và gửi tin nhắn WeChat cho Giang Lăng vào nửa đêm.

“Nếu không có bạn gái, anh có muốn em không?”

Giang Lăng chỉ đáp lại một chữ: “Ừ.”

Nhìn thấy cuộc nói chuyện này, Giang Lăng không khỏi sửng sốt.

Sau một lúc im lặng, anh ấy dập tàn thuốc và ngước nhìn tôi.

“Anh đã nói cô ấy chỉ là đồng nghiệp, anh cũng đã hứa sẽ không xảy ra chuyện gì với cô ấy trong tương lai. Như vậy chưa đủ sao?”

Khi nói điều này, anh ta không có biểu hiện gì trên khuôn mặt, nhưng sự thất vọng và trách móc trong giọng nói của anh ta không hề che giấu chút nào.

Vào lúc đó, tôi nhận ra rằng tôi dường như không còn quen biết con người này nữa.

5

Điện thoại di động của Giang Lăng lại đổ chuông vào đúng thời điểm chúng tôi đang tranh cãi.

Tin nhắn hiện lên là do Chu Xuân gửi, hỏi anh ấy đã ăn cơm chưa.

Sau đó, tôi gửi một câu khác:

“Em đoán chắc chắn là anh chưa ăn. Em đã gọi cho anh một tô mì, là món lần trước anh dẫn em đi ăn.”

Tôi ngây người nhìn câu nói này, trái tim như bị một bàn tay to xé rách, gắt gao nắm chặt, gần như tắt thở.

Thực ra, trước đây Giang Lăng không thích ăn mì cho lắm.

Khi còn nhỏ, điều kiện gia đình không tốt, cha mất sớm, mẹ làm ruộng vất vả, thường xuyên bỏ mặc anh ấy ở nhà một mình, ăn không đủ no.

Lúc đó Giang Lăng cô độc và buồn chán, bọn trẻ gần đó không thích chơi với anh ấy, tôi là người duy nhất thường xuyên đến bên anh ấy.

Có lần tôi đến nhà anh ấy để đưa cho anh ấy một thứ, vừa bước vào đã thấy anh ấy ngồi gục đầu trên chiếc ghế dài và ăn mì một cách lặng lẽ, nước dùng chẳng có gì, thậm chí còn không có lấy một cọng rau.

Khi phát hiện ra tôi đang nhìn anh ấy, Giang Lăng có vẻ ngẩn ngơ trong giây lát.

Nhưng ngay sau đó anh ấy gạt đi cảm xúc của mình, và tiếp tục ăn như không có chuyện gì xảy ra.

Tôi nhìn chằm chằm vào thân hình gầy guộc của anh ấy và chợt thấy buồn.

Có thể, cũng có chút đồng bệnh tương liên đi.

Mẹ tôi luôn tâm tâm niệm niệm muốn có một đứa con trai, nhưng bà đã bị tổn thương cơ thể khi sinh ra tôi, bác sĩ nói sau này sẽ khó có thai.

Vì vậy, mẹ tôi đã luôn ghét bỏ tôi.

Trong những ngày tháng tuyệt vọng và cô đơn đó, tôi và Giang Lăng đã đồng hành cùng nhau, an ủi nhau và sống sót từng chút một.

Cho đến khi Giang Lăng tốt nghiệp trung học, mẹ anh ấy đã thành công trong việc khởi nghiệp và được đưa lên bản tin tài chính vào thời điểm đó,  sau đó bà ấy đã đưa anh ấy đi.

Trong một thời gian dài, tôi không gặp lại Giang Lăng cho đến khi tôi gặp lại anh ấy ở trường đại học.

Sau khi ở bên nhau, tôi phát hiện ra rằng Giang Lăng chưa bao giờ ăn mì.

Tôi thực sự có thể đoán ra lý do.

Anh ấy không muốn nhớ lại sự bối rối lúc đó.

Nhưng gần đây, tôi thường thấy anh ấy mang về nhà món mì ở cửa hàng trên phố.

Lúc đầu, tôi hỏi đùa anh ấy rằng tại sao anh ấy đột nhiên thích ăn mì.

Anh ấy bình tĩnh trả lời: “Còn cần phải có lý do gì sao, chỉ là anh muốn ăn thôi.”

Lúc đó tôi thật may mắn, xem ra anh ấy thật sự muốn buông tay.

Hóa ra là do cô ta.

Phần 1 https://weibo24h.com/phu-nu-se-that-vong-hoan-toan-voi-dan-ong-trong-hoan-canh-nao-phan-1-6/
Phần 2 https://weibo24h.com/phu-nu-se-that-vong-hoan-toan-voi-dan-ong-trong-hoan-canh-nao-phan-2-6/
Phần 3 https://weibo24h.com/phu-nu-se-that-vong-hoan-toan-voi-dan-ong-trong-hoan-canh-nao-phan-3-6/
Phần 4 https://weibo24h.com/phu-nu-se-that-vong-hoan-toan-voi-dan-ong-trong-hoan-canh-nao-phan-4-6/
Phần 5 https://weibo24h.com/phu-nu-se-that-vong-hoan-toan-voi-dan-ong-trong-hoan-canh-nao-phan-5-6/
Phần 6 https://weibo24h.com/phu-nu-se-that-vong-hoan-toan-voi-dan-ong-trong-hoan-canh-nao-phan-6-6/

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容