Cô đơn giữa lòng thành phố!

Thành phố cô đơn!

Tôi nghĩ tôi đã biết đến cô đơn từ khi 16 tuổi. Bởi lẽ có những chuyện, mẹ tôi không hiểu tôi, lại thường la mắng, người ta hay nói như thế là khắc khẩu. Mỗi khi bị la, tôi buồn và chạy về bà nội.

Một hôm, mẹ lại trách mắng tôi, vì chuyện gì thì bây giờ cũng không nhớ được, tôi chạy qua nhà nội nằm khóc một hồi rồi ngủ quên.

Mẹ tôi không học nhiều, bà nghỉ học khi chưa hết cấp II, Khoảng cách học vấn cũng có thể là một khoảng cách hiện hữu giữa tôi và mẹ. Tôi hiểu rằng, mẹ tôi cũng có những nỗi cô đơn khi không hiểu hết tâm tình của đứa con gái.

Sau này lớn lên, khi tốt nghiệp đại học xong tôi chọn sống và làm việc tại Hà Nội, càng thấu hiểu cô đơn thật sự là như thế nào?

Thành phố này rộng lớn đến thế, tìm hoài mà không có lối thoát cho sự cô đơn, thật sự chẳng thể tìm thấy một chút hơi ấm cho riêng mình.

Càng lớn tôi càng cảm thấy mình cô đơn, cô đơn giữa thành phố đông nghịt người, cô đơn chảy sâu vào từng suy nghĩ. Phải chăng đó là kết quả của mỗi con người, trải qua những bước đường trần để nhận lấy trưởng thành và kèm theo cả sự cô đơn?
Tôi hay lang thang một mình, chạy quanh một vòng thành phố mà chẳng biết địa điểm đến là đâu hay dựa chân vào chốn nào. Tôi thường chọn những con phố tĩnh lặng, không ồn ào hay hoà mình vào đám đông. Đôi khi chợt sợ cảm giác cô đơn, cảm giác ấy đi xuyên qua tôi một cách thầm lặng, nhưng để lại cho tôi một dấu chấm than nơi cõi lòng. Tôi sợ cảm giác lẻ loi trong khi xung quanh ai cũng có đôi có cặp.
Tôi đứng ở ngã 4, nhìn dòng xe chen nhau vội vã, vậy nhưng lòng vẫn không khỏi trống trải đến lạ thường. Tôi thấy có người lạc mất nhau, lạc một chuyến xe để rồi tiếc nuối, mơ hồ và sợ hãi. Tôi dừng chân nơi quán quen thưa người để tạm trú cơn mưa bất chợt. Mưa đổ, nắng chiều cũng đã tắt tự bao giờ.
Tôi ngày xưa ngây thơ là vậy, hồn nhiên và có một nụ cười toả nắng. Tuy nhiên khi trải qua nhiều chuyện dần dần tôi hiểu ra bản thân đã bỏ lỡ một vài hạnh phúc nho nhỏ trong đời. Tôi đang đứng giữa ranh giới của trưởng thành và con trẻ, chẳng bé chẳng dại và cũng chẳng khôn.
Tôi đã chọn cô đơn để đi khắp phố phường, ngắm những hàng quán xưa cũ và hiện đại, bước chân trần trên những nền gạch lát đá đầy hoa văn. Hạnh phúc của tôi được gom nhặt từ những nỗi cô đơn giữa lòng thành phố!
Chợt nhận ra, hạnh phúc của mình cũng thật quá ngắn ngủi!…

Đôi khi tôi nghĩ, cô đơn là bản chất của con người, ngay khi người ta lớn lên, chín chắn thì bản chất đó dần bộc lộ, như hai con số nguyên tố, có những số đi thành cặp, nghĩa là rất gần nhau, nhưng dù có gần đến đâu thì cũng phải cách nhau một số chẵn.

Khi người ta trưởng thành, với nhiều áp lực trên vai, có nhiều nỗi niềm khó chia sẻ với người khác dù là vợ hay chồng, hay người yêu đi chăng nữa. Những nỗi niềm khó giãi bày, dần dần như các số chẵn, là bức tường vô hình ngăn cách.

Và thật may mắn nếu ta còn có những người bạn để vợi bớt phần nào những suy tư, những vướng bận, để nỗi cô đơn không biến thành trầm cảm, biến thành con chó đen (một cách nói về bệnh trầm cảm) nuốt chửng lấy chính ta.

Nhưng cô đơn không đáng sợ, nhờ cô đơn mà tôi trưởng thành, nhờ những đêm trằn trọc với những nỗi niềm không biết ngỏ cùng ai đã giúp tôi có được câu trả lời cho những câu hỏi của mình mà không bị ảnh hưởng bởi ý kiến của người khác.

Thế nên, tôi nghĩ, cô đơn cũng giống như một loại gia vị của cuộc sống, nêm nhiều thì mặn, mà thiếu thì cũng thành nhạt nhẽo…

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容