「知乎」 Làm thế nào để trở nên tự tin hơn?

Không nói lời ngọt, không nói đạo lý lớn, nói chút hiện thực.
Tôi đã từng là một người vô cùng vô cùng tự ti. Tự ti đến nỗi ảnh hưởng đến cuộc sống đời thường của tôi. Lúc lên lớp thầy kêu tôi trả lời câu hỏi, bất kể biết hay không biết, lúc đáp xong ngồi xuống lòng bàn tay toàn là mồ hôi. Không dám nói chuyện với con gái, nói chi là yêu đương. Có một lần khi đang ăn sáng, ông chủ bán ế nên đem cho tôi một chén cháo, tôi cũng không dám mạnh dạn nói “cần”. Sau đó tôi phát hiện ra như thế này không ổn, nên nỗ lực thay đổi, vừa học vừa luyện.
Đúng lúc đuổi kịp đến lúc vừa mới lên đại học, có một môi trường mới. Tôi cố gắng thể hiện, không đến nửa năm đã quen thuộc với cộng đồng ở gần trường học rồi, nói chuyện về các phương diện khác đều rất mở, cũng kết giao được nhiều bạn bè, đến đâu cũng có vài người mình quen biết, dần dần trở nên tự tin hơn, rất thích cười, rất hoạt bát.
Tôi cứ nghĩ rằng tôi đã thoát khỏi sự tự ti.
Cho đến một ngày, một bạn richkid của tôi mời tôi ăn tôm hùm đất. Cậu ấy đau bụng nên đi nhà vệ sinh, lúc này món tôm hùm đất được đem lên rồi. Tôi nhìn một bàn toàn là tôm hùm đất, ngơ luôn. Tôi chưa từng ăn tôm hùm đất bao giờ. Không biết ăn như thế nào. Sau khoảng khắc đó, tất cả sự tự ti đều đã quay trở lại. Tôi cứ nghĩ tôi đã giải thoát được sự tự ti, thật ra chỉ là cố gắng làm quen với hoàn cảnh xung quanh mà thôi. Những người mà tôi đã tiếp xúc ở đây, những kĩ năng cần có, các loại cộng đồng đều là những thứ tôi đã quen thuộc, đây là vùng an toàn của tôi. Tôi ở trong vùng an toàn này nghĩ rằng mình đã biến thành một người tự tin.
Nhưng khi đối mặt với những thứ xa lạ, cảm giác tự ti lại quay trở lại một cách mạnh mẽ, một bàn tôm hùm đất cũng có thể khiến tôi lúng túng bất lực.
Giáo dục của người bạn đó của tôi rất tốt. Khi cậu ấy quay lại thấy một bàn tôm hùm đất chưa đụng tới, một câu cũng không hỏi, ngồi xuống đã bắt đầu lặng lẽ bốc tôm. Tôi học theo cách cậu ấy bóc tôm, ăn hết bữa đó.
Khi trở về tôi suýt nữa đã khóc, tôi nỗ lực lâu như thế cũng không thể thoát khỏi sự tự ti. Tôi chỉ đành chấp nhận sự thật này, tôi chính là một người tự ti. Nhưng sau khi chấp nhận bản thân xong tôi phát hiện tự ti không đáng sợ đến như thế.
Đích thực là có những người mặt không đổi sắc trước những thứ xa lạ, nhưng kiểu người này rất ít. Đa số mọi người khi đối mặt với những thứ không quen thuộc sẽ hoảng loạn, bất an. Còn chúng ta, chẳng qua chỉ là sợ hãi ánh mắt và cười nhạo của mọi người.
Không biết ăn tôm hùm đất sợ bị cười nhạo rằng đồ lạc hậu, mặc quần áo rẻ sợ bị cười nhạo là quỷ nghèo, nói chuyện có khẩu âm sợ bị cười nhạo là dân tỉnh. Nhưng sự thật là, sẽ không có nhiều người cười nhạo bạn như thế.
Tôi không biết ăn đồ tây, hỏi nhân viên phục vụ một lát, anh ấy nhẫn nại dạy tôi cách dùng nĩa. Tôi không biết thắt dây an toàn trên máy bay, hỏi chú ngồi kế bên một lát, chú ấy cười điềm đạm thắt dây an toàn cho tôi. Tôi đã học cách đối mặt với những thứ xa lạ, thừa nhận một cách thẳng thắn. Không biết thì không biết, có gì lớn đâu mà.
Lúc nhỏ ở trên lớp lỡ đánh rắm to một cái, toàn lớp đều sẽ quay đầu nhìn bạn. Nhưng sau khi trưởng thành, thật sự sẽ không có người nào sẽ đặc biệt đi cười nhạo bạn.
Tôi từng sợ hãi ánh nhìn chế nhạo của người khác, nhưng sau đó tôi phát hiện cái nhìn của họ sẽ không dừng lại lâu trên người tôi. Bạn cũng vậy, đừng mãi nhìn người khác, hãy nhìn vào bản thân.
Chúng ta cùng nỗ lực!

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容