[Zhihu] Truyện ngắn: Tôi quên mất lý do mình tự sát (Phần 1/15)

  1. Người tự sát

Tôi nhảy từ tầng cao nhất xuống, vừa hay rơi trước mặt một tên đeo kính, đương nhiên cậu ta bị doạ sợ, trợn trừng mắt nhìn chằm chằm tôi.

Tôi bị cậu ta trừng đến là bực mình, nhìn gì mà nhìn, chưa thấy anh đẹp trai nhảy lầu bao giờ à?

Thế là cậu ra buông tay, sách vở trong ngực cậu ta bay lả tả, còn có mấy bài thi bay thẳng vào mặt tôi, rất nhanh bị máu thấm ướt.

Trong lòng tôi thầm chửi mười tám đời tổ tông của cậu ta, sau đó đột nhiên ý thức được, hình như tôi quên mất lý do mình tự sát mất rồi.

Tuổi còn trẻ, vừa tròn 18 tuổi, là một cậu ấm vô lo vô nghĩ, sắp tốt nghiệp cấp 3, nhưng tôi không thèm để chuyện thi đại học vào mắt, cho nên không thể vì áp lực học tập mà tự sát được.

Mặt mũi cũng tính là đẹp trai sáng sủa, từng được mấy em khoá dưới chặn đường tỏ tình, có hẹn hò với một cô bạn gái bằng tuổi.

Quan hệ với bạn bè rất tốt, có một đám anh em thân thiết thường xuyên trốn tiết đánh Dota.

Gia đình êm ấm, hôn nhân của bố mẹ rất hoà hợp, mỗi tháng đúng giờ gửi tiền sinh hoạt đều đều cho tôi, có một chị gái đang học đại học.

Vậy… Tại sao tôi lại tự sát?

Tôi bò dậy, đứng ở dưới tầng nhìn xe cấp cứu đưa thi thể mình đi, dòng người tấp nập không cảm nhận được đi xuyên qua cơ thể tôi.

Ban lãnh đạo trường đấm ngực dậm chân, hận tôi sao lại tự sát ở trường, không nói đến ảnh hưởng tới danh dự của trường, học sinh nhất định sẽ truyền tai nhau chuyện này, kỳ nhập học năm sau sẽ rất bất lợi.

Xe cảnh sát cũng chạy tới nơi, ánh mắt của mọi người đều hướng về người mặc bộ cảnh phục, chỉ có cậu đeo kính tận mắt thấy tôi nhảy lầu kia cách đó không xa vẫn đang chăm chú nhìn tôi.

Tôi thử vẫy tay về phía cậu ta, cậu ta sợ hãi lùi lại vài bước, đụng phải một người qua đường.

Khóe miệng tôi giật giật, sao nam chính biến thành cô hồn không gặp được thiếu nữ tâm linh đa sầu đa cảm mà lại là cái tên đeo kính cứ hằm hằm nhìn mình kia hả!!!!!

Tôi không muốn có bất kì quan hệ gì với tên nhãi này! Ông đây không muốn diễn trò tình người duyên ma với cái loại trạch nam này đâu!

Tôi không nhịn được giơ ngón giữa về phía cậu ta, sau đó khí thế xoay người bước nhanh ra ngoài cổng trường đuổi theo xe cứu thương, không biết bác sĩ lòng lang dạ sói sẽ xử lý thi thể của tôi thế nào, trong bệnh viện có thể gặp lại bố mẹ, mẹ tôi và chị có lẽ sẽ đau lòng khóc ngất đi, còn bố sẽ kích động gào lên: “Con trai tôi tuyệt đối sẽ không tự sát.”

Nào ngờ tôi vừa mới bước ra cổng trường thì lại bị đẩy ngược trở lại.

Sao lại thế?

Thử lại vận may, tập trung toàn bộ sức lực vào hai chân, tôi dùng tốc độ 800m chạy thục mạng về phía cổng trường, ra tới cổng trường thì bị văng lại, dừng lại, tôi vẫn đang ở dưới tầng dạy học.

Đi vòng qua tường vây trường học, tôi nỗ lực như lúc trốn tiết ra ngoài trèo ra, chân mới đạp lên hàng rào thì lại quay về lớp học.

… Wtf?

Sao lại không ra được?

Lẽ nào như trong phim kinh dị, chết ở nơi nào sẽ vĩnh viễn ở nơi đó, cuối cùng lưu lạc thành oán linh?

No no, phim ảnh chỉ lừa người là giỏi, toàn là đạo diễn và biên kịch bịa ra thôi.

Làm gì có quỷ hồn oán linh, chết là hết, hoá thành tro cốt theo gió phiêu du, hoặc chôn sâu xuống lòng đất, sẽ không… Vậy tình trạng của tôi bây giờ là sao?!

Thật sự mãi mãi không thể rời đi sao?

Vĩnh viễn bị giam cầm ở nơi mà tôi ngây người ba năm, buồn chán đến cực điểm, thề rằng sau khi tốt nghiệp sẽ không bao giờ trở về cái nơi gọi là trường cũ sao?

Rõ ràng nửa tháng sau là tốt nghiệp rồi.

Khoan đã.

Nếu trong phim không hoàn toàn là giả, tình huống như vậy thông thường người chết không biến thành linh hồn mà trực tiếp luân hồi chuyển kiếp, trừ khi vẫn còn tâm nguyện chưa hoàn thành, hoặc là có khúc mắc chưa gỡ bỏ được.

Có phải chỉ cần tìm ra lý do mình tự sát là tôi có thể hóa giải nỗi hận trong lòng, có thể thoát khỏi ngôi trường chết tiệt này đi đầu thai chuyển kiếp?

… Nhưng biết tìm thế nào đây?

Thứ nhất, tôi là quỷ, người bình thường không nhìn thấy cũng không sờ được tôi, càng không nghe thấy lời tôi nói.

Thứ hai, tôi đã mất hết ký ức trước khi tự sát, không có manh mối nào cả.

Chán nản ngồi trên sàn xi măng, mặt trời thiêu cháy mặt đất, nhưng tôi lại không cảm nhận được nhiệt độ.

Đợi đã, hình như tôi đã quên mất gì đó thì phải.

—— Tên đeo kính kia.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容