[Zhihu] Câu chuyện nào khiến bạn cảm động nhất?

1.
Trường cấp 3 của chúng tôi là trường trọng điểm của tỉnh, rất chú trọng thành tích.

Khi tôi lên năm nhất có một cậu học sinh cùng khóa muốn nhảy lầu tự tử vì áp lực học tập quá lớn. Trường tôi có giờ tự học buổi tối nên học sinh có thể ăn tối ở trường. Bạn ấy nhảy lầu vào giờ ăn tối, nên chúng tôi phát hiện chuyện này khi toàn bộ học sinh ăn xong bữa tối và đang trên đường trở về lớp học. Lúc ấy chúng tôi sợ chết khiếp.

Tôi thấy một cậu trai cao khoảng 1m8 đứng trên tầng 4 của toà nhà, đang trong tình trạng treo lơ lửng giữa không trung, đằng sau là một vài bạn học liều chết giữ chặt tay cậu ấy không để cậu ấy rơi. Ngay sau đó, các bạn học sinh ở tầng 1 chạy vào lớp lấy cặp sách của mình trải đầy dưới đất, với hy vọng khi cậu bạn kia rơi xuống đống cặp sách ấy có thể dùng làm đệm để giảm sốc. Còn có nhiều bạn đang sống ở trường chạy một mạch rất xa đến ký túc xá lấy chăn gối trải dưới đất.

Cảnh tượng tôi thấy lúc ấy, chính là trên mặt đất chất đầy một núi cặp sách và chăn đệm. Vì người nhảy lầu đó ở tầng 4, nên một trong số những người, trong đó có cả lớp trưởng lớp chúng tôi đang chờ ở tầng 3, hy vọng một khi cậu bạn kia rơi xuống có thể bắt được cậu, mặc dù cuối cùng cũng không làm được vì độ khó quá cao. Trong thời gian đó cũng có người đưa ra ý tưởng rằng cậu ấy có thể sẽ trượt từ tầng 4 xuống tầng 3, nhưng cách làm này rất nguy hiểm, mọi người đã thử vài lần rồi mà cũng không thành công. Cuối cùng chỉ giữ được khoảng 20 phút, những người bên trên không cẩn thận tuột tay, cậu bạn kia theo gió rơi xuống. Nhưng thật may mắn, bởi vì bên dưới có một đống cặp sách nên chỉ bị gãy xương nhẹ thôi, không nguy hiểm đến tính mạng.

Sau đó tôi nghe người ta kể rằng, có một bạn bắt gặp một anh cùng giữ lại cậu bạn nhảy lầu kia đang bị sốt cao, nhưng vẫn cố gắng hết sức bảo vệ người nhảy lầu, anh ấy còn tự trách mình rất lâu vì không giữ được cậu kia. Trong lúc đó, cũng có học sinh đi tìm giáo viên, nhưng đang là giờ ăn tối, căn bản là không có giáo viên nào ở trường cả. Hơn nữa, thái độ của giáo viên đối với vấn đề này không quá nhiệt tình giúp đỡ, có lẽ cũng là sợ bị dính trách nhiệm.

Lời cuối cùng, hôm đó tôi cảm thấy rất xúc động, học sinh trường tôi thật sự tuyệt vời đó.

2.
Trong lớp tôi dạy có một cậu bé bị bại não nhẹ, tay và chân không phối hợp được với nhau, nói rất chậm, cậu bé đọc một bài mà các bạn khác đã đọc được ba bốn lần rồi. Tôi luôn lo lắng rằng sẽ có người trong lớp chê bai hay bắt nạt cậu bé, nên hôm qua khi cậu học trò nhỏ giơ tay phát biểu, tôi chần chừ mãi mới để em đứng dậy trả lời. Cậu bé ngồi ngay bàn đầu vì bị cận thị. Trong khi tôi gọi tên trò ấy, tôi thấy người cậu bé run run, cậu đứng dậy thật chậm và đọc những gì cậu viết. Trong quá trình đọc, tôi vừa lắng nghe vừa nghĩ cách giải quyết nếu có học sinh nào đó trong lớp cười. Trò ấy đọc xong một đoạn, lớp vẫn im lặng như tờ, lúc ấy tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Khi chuẩn bị chấm điểm thì một em học sinh ngồi bên cạnh cho em một cái nắm tay. Tất cả học sinh đều nhìn cậu bé vỗ tay với khuôn mặt tươi cười đầy chân thành. Tôi đứng trên bục giảng tự nhiên rất muốn khóc, lại cảm thấy vô cùng xấu hổ, thật sự rất muốn đến ôm hôn tất cả mọi người !!

3.
Nhớ hồi cấp 3, có lần “bà dì” đã đến 14 ngày vẫn chưa đi nên tôi quyết định đi khám. Khi xếp hàng ở bệnh viện phụ khoa, ngồi ở đó toàn là các dì lớn tuổi, ai cũng nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ, tôi cảm thấy rất xấu hổ. Sau đó kiểm tra được phân đến bác sĩ nam khám. Lúc tôi mở cửa ra cứ thế đứng ở cửa hoảng sợ, cúi đầu bất động. Sau đó tôi nghe bác sĩ nói rất nhẹ nhàng: “Không sao đâu. Em ơi, em sang bên chị y tá rồi lấy số xếp hàng lần nữa nhé.”

Khi tôi quay đi, tôi lại nghe thấy anh ấy nói: “Thật ra, tất cả những người khác ngoài tôi đều là bác sĩ nữ, không cần phải sợ đâu nhé.”

Rất rất cảm động, đến nay vẫn chưa có cơ hội nói với anh một lời cảm ơn nữa ~

4.
Cảm ơn tất cả mọi người đã quan tâm đến học trò của tôi. Trong lớp tôi có một cậu học sinh rất lạc quan, cậu bé thích hát hò nhảy múa, là một đứa trẻ khiến mọi người đều yêu quý. Trong một lần làm thẻ bảo hiểm, tôi mới biết, hóa ra bố ruột của cậu bé đã qua đời từ lâu, bố bây giờ là cha dượng. Đó là năm học trước, năm học này lại đăng kí thẻ bảo hiểm, đứa trẻ đó nói với tôi: “Thưa thầy, bố em bỏ đi rồi.”

Tôi hỏi bé xem có chuyện gì, cậu bé nói: “Mẹ em quá hung dữ, cãi nhau với bố em, bố em bị mẹ đuổi đi.”

Tuần đó tôi về nhà và kể cho bố tôi nghe về câu chuyện đứa bé ấy, cha tôi đỏ mắt dặn tôi nhớ quan tâm đến nó nhiều hơn. Hôm nay lên lớp muộn, tôi đang chuẩn bị giảng bài thì trước cửa lớp xuất hiện một người đàn ông, tôi hỏi anh ta muốn tìm ai thì anh ấy nói rằng: “Tôi tìm X, tôi là bố của bé.”

Vì lý do an toàn, tôi ra ngoài để xác nhận xem có phải không, người đàn ông nói với tôi: “Thưa thầy, tôi là cha dượng của nó, tôi đã ly hôn với mẹ nó rồi. Tôi nhớ nó nên hôm nay làm xong việc ngay lập tức bay từ Bingawan về thăm nó.”

Tôi nhanh chóng để cậu bé kia ra ngoài, tôi nhìn thấy người đàn ông xúc động lao tới ôm chầm lấy con. Sau hơn chục phút, người đàn ông nắm tay con đến và đưa cho tôi 200 tệ: “Thưa thầy, tiền này thầy cầm giúp cháu nó nhé, nó không có tiền cầm theo. Xin đừng để mẹ nó biết số tiền này, nếu không cô ấy sẽ lấy tiền đi đánh bạc. Tôi và cô ấy chia tay cũng vì cô ấy nghiện cờ bạc, lại có người khác, nhưng đứa bé hơn 2 tuổi nếu tôi mang theo chịu khổ cùng tôi, tôi không nỡ lòng nào.”

Anh ấy nói xong lại gọi con đến, đưa cho con 40 tệ, 2 tờ tiền giấy 20 tệ, đứa trẻ để lại một tờ, nhét tờ kia lại vào tay bố: “Bố ơi, bố kiếm tiền không dễ dàng gì, 20 tệ là đủ rồi”.

Người đàn ông ấy phải đi rồi, tôi đưa con tiễn anh đến cổng trường và nói với anh ấy lần sau nhớ con thì có thể gọi cho tôi. Tôi đã làm giáo viên 4 năm nay, cũng đã chứng kiến qua nhiều trường hợp cha mẹ ly hôn, con cái không ai chịu nuôi. Còn có chuyện bố mẹ đi làm thuê ở xa, mấy năm cũng không quan tâm con sống như thế nào. Đây là lần đầu tiên tôi gặp người đàn ông thế này, phải ít nhất bốn giờ bay từ Bingawan đến trường chúng tôi. Người ấy mặc rất mỏng, dùng máy tính bảng, các phím kỹ thuật số đều đã bị mờ. Tôi có thể nhìn ra cuộc sống của anh ấy cũng không tốt. Chỉ là một đứa trẻ không có quan hệ huyết thống với anh ấy, nhưng anh lại dành cho con một tình yêu chân thành nhất.

5.
Một cô giáo dạy tiếng Anh của chúng tôi khi đó còn rất trẻ, cô cũng chỉ vừa mới kết hôn thôi. Bình thường cô ấy rất hiếu động, nhưng có một ngày cô ấy đến lớp với đôi mắt đỏ hoe và giọng khàn khàn, lúc đó tôi tự hỏi: Liệu có phải cô vừa khóc hay không.. Vào lớp khoảng 10 phút, cô che mặt lại khóc khóc nức nở. Lúc ấy cả lớp bần thần đúng 10 giây, sau đó không biết ai bắt đầu đọc lớn tiếng, rồi cả lớp bắt đầu đọc thật to để che đi tiếng khóc của cô. Sau vài phút điều chỉnh cảm xúc, cô nói “Cảm ơn các bạn, chúng ta hãy tiếp tục bài học thôi”, sau đó làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Bây giờ nghĩ lại thật sự rất cảm động.

6.
Trong giờ tập quân sự, có một bạn nữ ở phía trước tôi bị say nắng và bất ngờ ngã gục. Giáo viên bảo vài bạn nữ khác đỡ cô ấy vào chỗ có bóng râm nghỉ ngơi, người hướng dẫn của chúng tôi đứng nhìn cô gái đó tại chỗ, cũng không có động tĩnh gì. Tất cả chúng tôi đều đứng ở vị trí quân sự, một mình bạn gái ấy ngồi ở đó. Lúc ấy, một bà cụ nhặt rác bên đường bất ngờ đến chỗ bạn nữ ấy và nói chuyện gì đó, sau đó bà cụ lấy dầu gió từ trong túi áo ra bôi lên thái dương của bạn ấy. Sau khi bôi xong, bà cụ vẫn luôn ngồi bên cạnh trò chuyện cùng cô ấy. Lúc đó chương trình đại học của chúng tôi còn chưa bắt đầu, đây chính là tiết học đầu tiên trong đời chúng tôi.

7.
Con trai lớn của tôi và tôi không có quan hệ huyết thống, vợ tôi mang theo con lúc tái hôn với tôi. Lúc đó nó mới 5 tuổi thôi. Hôm trước, buổi sáng đầu tiên con trai tôi đi học, tôi bảo con:

“Từ hôm nay con sẽ không còn là học sinh tiểu học nữa, nhưng trong tim bố mẹ con mãi là một đứa trẻ, không cần phải giả vờ mạnh mẽ đâu.”

Vì con trai tôi bắt đầu không thích nói chuyện chụp ảnh trong năm qua, nên tôi nhận ra rằng con trai sắp bước vào tuổi thanh thiếu niên. Dường như trong suốt cuộc sống của tôi chỉ có một hôm trong buổi thuyết giảng, tôi mới nghe thấy tiếng con, giọng nói của thằng bé rất hay, nhưng lại không bao giờ nói quá năm từ. Tôi lại nghĩ, con tôi là người biết lắng nghe người khác, phải không? Con rất đẹp, rất đáng yêu, hy vọng một ngày con sẽ mở lòng mình ra. Tôi hỏi con: “Đến bây giờ con có điều gì tiếc nuối hay hối hận không?”

Con trai cười nói không có, nhưng trong lòng tôi lại có cảm giác rất nhẹ nhàng. Nhìn con bước chân vào cánh cổng trường, tôi cũng quay lại rời đi. Đang thong thả bước đi, điện thoại tôi thông báo có một tin nhắn mới. Nội dung của dòng tin nhắn ấy là:

Bố ơi, con ước con là con ruột của bố

Tâm trạng của tôi lúc đó thật sự 2 từ cảm động không đủ để miêu tả, không có từ ngữ nào tả được. Không ngờ con trai đáng yêu không nói nên lời ấy lại khiến người cha già của nó ngả mũ rơi lệ. Con trai à, bố sẽ mãi là bến cảng vững chắc nhất của con, là ngọn hải đăng trong bóng tối của con, là người bạn trung thành của con, là người cha yêu thương con mãi mãi.

Nếu bạn thấy bài viết hữu ích đừng quên dành tặng tác giả 1 like nhé ^^!

Bài viết đã được bảo vệ bản quyền bởi:

Content Protection by DMCA.com
Group: Chia sẻ tin tức Weibo24h

Group chia sẻ tin tức Wibo24h

Admin: Trần Ngọc Duy

Trang Facebook của admin

Group: Hội Tự Apply học bổng Trung Quốc

Group chia sẻ, hướng dẫn, hỗ trợ tự Apply học bổng Trung Quốc

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容