Có tiểu thuyết ngôn tình nào khiến bạn khóc không? ( Phần 6/17)

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

Ta vội vàng mở cửa sổ, đã là mùa xuân, bên ngoài ánh nắng ấm áp, chim chóc hót ca, nhất phái sinh cơ dạt dào. Ta nhìn bên ngoài, nhất thời cũng hoảng hốt.

Nhị thiếu gia thấp giọng nói: “Đóng lại đi. ‘

Ta thề là ta thật sự không nghe thấy.

Có thể nhị thiếu gia cho rằng ta cố ý kháng chỉ, rống lớn: ““Ta kêu ngươi đóng lại –!”

Ta sợ tới mức một giật mình, chuyển ánh mắt qua, thấy nhị thiếu gia quay đầu đi, nửa khuôn mặt chôn ở đệm chăn, nhìn không rõ.

Ta bỗng nhiên – cũng chính là như vậy trong nháy mắt, bỗng nhiên cảm thấy nhị thiếu gia có chút đáng thương. Ta cũng không biết mình lấy đâu ra dũng khí, nói với nhị thiếu gia: “Nhị thiếu gia, ta đưa ngài đi ra ngoài dạo phố.

Nhị thiếu gia không có phản ứng gì.

Ta đi qua, đỡ lấy bả vai nhị thiếu gia, nhị thiếu gia vùng vằng

“Đừng chạm vào ta!”

Ta khi đó cư nhiên không nghe lời nhị thiếu gia nói, ta kéo hắn ngồi dậy.

Miệng vết thương của nhị thiếu gia gần như đã lành, nhưng mà cũng không sao đứng dậy được, hắn đột nhiên đầu váng mắt hoa, ta thừa dịp hắn đầu óc choáng váng dùng cả tay và chân để đưa hắn ngồi vào ghế.

Sau khi nhị thiếu gia phục hồi tinh thần đã nằm lên trên xe đẩy.

Hắn vừa muốn phát hỏa, đảo mắt thấy đồ vật bên cạnh. Đó là mũ hoa ta chuẩn bị mang đi bán. Nhị thiếu gia nói: “Đây là cái gì.”

Ta thành thật trả lời. Nhị thiếu gia không nói chuyện.

Ta cảm thấy hắn ngại bán thứ này quá mất mặt, nhưng mà ta lại không có cách nào khác, nhìn thấy hắn không phát hỏa, ta đẩy hắn ra cửa.

Mặc kệ nói như thế nào, ở trong phòng lâu như vậy, ra ngoài phơi nắng cũng rất tốt.

Khi ta bán hàng, nhị thiếu gia liền nghỉ ngơi trên xe đẩy tay .

Vốn dĩ tất cả đều rất thuận lợi.

Nhưng mà bỗng nhiên có một đám người kéo đến tìm lỗi ở phía trước quầy hàng. Ta thật sự thực buồn bực, muốn tìm lỗi không thể đổi một ngày khác được sao, sao cứ phải nhằm vào lúc nhị thiếu gia ở đây.

Sau đó ta mới biết được, đám người này có quen biết với nhị thiếu gia. Nhị thiếu gia trước kia hay khoe khoang ở thành Hàng Châu, có không ít người không vừa mắt với hắn, lúc này nhìn hắn xuống dốc, liền tới khi dễ người

Bọn họ một đám người vây quanh xe đẩy tay, trong miệng là hỏi han ân cần, chỉ có điều ta nghe thế nào cũng cảm thấy bọn họ đang vui sướng khi người ta gặp họa. Đặc biệt là tên cầm đầu, lớn lên tuấn tú, ăn mặc cũng thập phần thể diện, nhưng không biết sao lại có ánh mắt độc địa như này.

Nhị thiếu gia không nói gì, cũng không có động thái gì, cứ nằm như vậy. Hắn tuy rằng không hề tỏ vẻ gì, nhưng ta có thể nhìn ra hắn đã khó chịu đến muốn chết.

Thân dưới của nhị thiếu gia đã được ta che lại bằng tấm thảm, sợ gió thổi cảm lạnh, nhưng tên cầm đầu kia đưa tay xốc lên, đoàn người thấy nhị thiếu gia bị như vậy đều cười ha ha.

Ta bùng nổ ngay lập tức.  Bất kể ba bảy hai mốt, ta cầm cây gậy ở một bên mắng rồi lần lượt đánh vào đám người đó. Đám người nọ khó lòng phòng bị, bị ta đánh cho một trận.

Khả năng không ai nghĩ đến một hạ nhân như ta lại dám làm ra chuyện như này, ngay cả nhị thiếu gia cũng nhìn lại đây.

Đám người bị đánh cũng sửng sốt, sau đó lấy lại tinh thần, vung tay lên cùng đám chó săn chung quanh xông lên cho ta một trận đòn.

Ta ôm đầu cắn răng chịu trận. Đá tàn nhẫn như vậy làm gì có ý nghĩa gì.

Sau khi bọn họ đánh mệt rồi liền tiếp tục đi dạo phố. Ta hoãn một hồi lâu, từ trên mặt đất bò dậy, vừa nhìn lên liền thấy nhị thiếu gia đang vô cảm nhìn ta bằng đôi mắt đen nhánh.

Ta lần này xong đời rồi, lại khiến hắn mất mặt.

Lăn lộn như vậy, mũ hoa đều bị đập nát, cũng không bán được nữa nên đành phải về nhà.

Trên đường về nhà, nhị thiếu gia không nói câu nào, ta có chút hối hận vì dẫn hắn ra ngoài.

Ở nhà nằm tuy rằng buồn một chút, nhưng ít nhất không bị mất mặt và khó chịu.

Buổi tối, lúc ăn cơm nhị thiếu gia phá lệ nói câu đỡ ta ngồi dậy.

Phải biết rằng lúc trước ăn cơm đều nửa nằm mà ăn.

Ta dìu hắn lên, nhị thiếu gia nhìn ta. Ta biết ta hiện tại gương mặt của ta rất kinh tởm, cho nên ta liền cúi đầu thấp xuống.

Nhị thiếu gia nói:” Ngẩng đầu lên.” Ta mở đôi mắt to sưng vù ra nhìn hắn. Nhị thiếu gia nhìn nửa ngày, nói ra một câu: “Ngươi là ai.”

Ta ngây ngốc.

Trong lòng ta thầm mắng không phải nhị thiếu gia bị đám người kia chọc tức đến ngu người luôn rồi chư, ta nơm nớp lo sợ mà nói: “Nhị, nhị thiếu gia?”

Nhị thiếu gia nhíu nhíu mày, nói: “Ngươi là nha hoàn đại ca mới mua sao?”

Ta… Ta biết hắn không ngốc, là ta khờ. Ta hít sâu một hơi, nói với nhị thiếu gia: “Nhị thiếu gia, nô tỳ là nha hoàn thiết thân ở Dương phủ của người.” Nói xong ta suy nghĩ, lại bổ sung một câu “Là nha hoàn trong viện của nhị thiếu gia trước đây.”

Nhị thiếu gia không hề nghĩ ngợi, nói: “Không có khả năng.”

Ta…. Ta biết rằng câu tiếp theo của hắn đã bị nghẹn ở trong bụng – ta không có khả năng là nha hoàn trong viện.

Vì thế ta lại hít sâu một hơi, đem toàn bộ mọi chuyện từ lúc ta vào viện nói cho hắn nghe.

Mời các bạn đón xem phần sau ở blog

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容