Có tiểu thuyết ngôn tình nào khiến bạn khóc không? ( Phần 5/17)

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

Rốt cuộc thì nhị thiếu gia không mặc gì cả, tuy rằng ta vẫn luôn bị người trong viện kêu là Tiểu Hầu Tử, nhưng cũng là một hầu tử chưa xuất giá, nhìn nhị thiếu gia trần truồng như vậy có chút khẩn trương.

Nơi đó của nhị thiếu gia… Ta chỉ có thể nói là nó thực đồ sộ.

Chỉ có điều nếu so với đôi chân bị cụt kia thì nó đồ sộ hơn. Ta hết sức chuyên chú mà bôi thuốc, mỗi lần chạm vào là nhị thiếu gia lại rùng mình, về sau thuốc ra nhiều quá thì hắn hai bắt đầu run hết cả mông, vừa hét vừa run, nói không thành tiếng.

Ta cả gan ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nhị thiếu gia sắc mặt trắng bệch, bộ mặt dữ tợn, gân xanh nổi lên, trên mặt ướt dầm dề mồ hôi lạnh.

Ta đoán hiện tại hắn đau quá nên không có sức lực mắng ta.

Bôi thuốc xong, ta đi đến phòng bếp nấu cơm. Sau đó mang vào phòng hắn.

Nhị thiếu gia vẫn nằm như cá chết, trợn tròn mắt nằm ở trên giường.

Ta múc một muỗng cháo, đưa đến bên miệng nhị thiếu gia.

Nhị thiếu gia gắt gỏng và hắt bay chén cháo.

May mắn ta cầm chắc chén cháo, tuy bị sóng ra ngoài mất một chút, nhưng cháo trong chén vẫn còn rất nhiều.

“Nhị thiếu gia, ngài ăn một chút đi.”

Nhị thiếu gia: “Cút.” 

Ta không biết phải làm sao.

Nếu là trước đây, nhị thiếu gia chỉ cần nói một câu cút thôi là ta đã xách mông cút được bao xa thì cút. Nhưng mà hiện tại…. Hiện tại ta mà cút thì nhị thiếu gia biết phải làm sao bây giờ. Nhưng ta lại không có cách nào khác. Bôi thuốc có thể dùng sức mạnh, chẳng lẽ ăn cơm cũng phải dùng bạo lực như vậy sao.

Từ từ.. Dùng sức mạnh? Không sai, chính là dùng sức mạnh.

Ta đặt cháo sang một bên, trừng mắt chờ nó nguội. Như vậy rót hết vào miệng sẽ không vãi ra ngoài nữa.

Một lát sau, ta nếm thử, cảm thấy không sai biệt lắm. Cầm chén bưng tới.

Nhị thiếu gia khả năng trước nay chưa thử qua cảm giác bị một con khỉ như ta nhìn từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt thập phần không tốt, ta nói một câu xin đắc tội nhị thiếu gia.

Sau đó ta thật sự đắc tội.

Chương 3

Bắt đầu tự ngày đó, ta tìm được biện pháp cho nhị thiếu gia ăn và bôi thuốc cho hắn.

Thật đáng mừng.

Nhị thiếu gia sau đó cũng không mắng ta, trực tiếp coi ta như không tồn tại, mỗi ngày chỉ có một tư thế, trợn tròn mắt nhìn trần nhà, ăn uống tiểu tiện tất cả đều ở trên giường.

Nói đến ăn uống và đi tiểu, hai chữ đầu là nỗi khổ của ta, hai chữ thứ sau là nỗi khổ của nhị thiếu gia.

Hắn không xuống giường được, ta cách một đoạn thời gian lại phải đi vào hầu hạ một lần.

Giải quyết những tiểu tiết này xong xuôi. Nhị thiếu gia vẫn nằm đấy như con cá chết, ta cầm bô nước tiểu phía dưới nhắm ngay là được. Nhưng đại tiện thì khó hơn nhiều. Đến đỡ nhị thiếu gia ngồi dậy mới được.

Nói là ngồi, kỳ thật chính là nâng mông lên kê bô vào.

Bởi vì nhị thiếu gia đã bị mất đùi phải, mông động như vậy một chút lại dính vào miệng vết thương. Lại nói chuyện ị phân này, như thế nào cũng phải dùng sức có phải hay không, một dùng sức, hai bên đều đau.

Mỗi lần nhị thiếu gia đi đại tiện đều hừ hừ a a run run rẩy rẩy, cứt đái mồ hôi lạnh thêm nước mắt, bầu không khí trong phòng  muốn bao nhiêu thê thảm có bấy nhiêu thê thảm.

Nhưng cuộc sống hàng ngày cũng liền trôi qua như vậy.

Một tháng về sau, vết thương của nhị thiếu gia dần dần chuyển biến tốt đẹp. Đại thiếu gia và Nguyên Sinh còn chưa trở về, nhưng trong nhà đã sắp chống chịu không nổi nữa. Ta ngồi xổm trong viện suy nghĩ, nếu còn không kiếm ra bạc thì phỏng chừng bốn năm ngày sau nhị thiếu gia ngay cả cháo loãng cũng không có mà húp.

Vì thế ta quyết định làm chút đồ vật đi ra ngoài bán.

Bán gì đây.

Nghĩ đi nghĩ lại, ta quyết định bán một số đồ thủ công. Đừng nghĩ rằng ta trông giống một con khỉ, thực tế ta có một đôi tay rất khéo léo linh hoạt.

Ban ngày ta hầu hạ nhị thiếu gia xong liền chạy ra ngoại ô hái hoa cỏ, sau đó trở về tiểu viện biện thành mũ hoa, vòng cổ, vòng tay. Hiện tại đang đúng dịp du xuân, mỗi ngày đều có rất nhiều vị công tử mang theo các tiểu thư ra khỏi thành dạo chơi, ta liền bài sạp hàng ở cổng thành.

Ngươi đừng khinh thường, ta bán cũng không tồi. Chỉ là hơi mệt.

Bởi vì hoa cỏ chỉ bán được khi còn mới mẻ tươi đẹp, nhưng qua một đêm chúng sẽ héo hết. Cho nên ngày nào ta cũng phải đi một chuyến mới được.

Nhưng mà chỉ cần có thể kiếm là được, không thể để nhị thiếu gia đói chết được.

Ngày đó ta lại cho nhị thiếu gia ăn cơm, nhị thiếu gia bỗng nhiên nói một câu, rồi bảo mở cửa sổ ra.

Mời các bạn đón xem phần sau ở blog

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容